Liên Khai Tịnh Đế

Chương 5



"Bùi Cảnh Xuyên, nếu ta nhớ không lầm, thì vị muội muội cùng cha khác mẹ kia của huynh, mỗi tháng chỉ có hai lượng tiền tiêu vặt, đúng không?"  

 

"Ngay cả huynh, đích trưởng tôn của Bùi gia, cũng chỉ có mười lăm lượng mỗi tháng."  

 

"Huynh cứ thử đi khắp kinh thành hỏi xem, ngoài nhà ta ra, còn có ai cho một thứ nữ hẳn hai mươi lượng mỗi tháng không?"  

 

Bùi gia vốn nổi danh là thanh quý.  

 

Thanh, chính là thanh bần.  

Quý, chính là tự cho mình thanh cao.  

 

Tuy trong nhà có không ít Hàn lâm, Tế tửu, danh tiếng nho nhã lan xa, nhưng bên trong lại nghèo rớt mồng tơi.  

 

Huống hồ, phụ thân của Bùi Cảnh Xuyên còn là một kẻ cuồng tranh họa.  

 

Bổng lộc triều đình ban xuống mỗi tháng, hơn phân nửa đều bị ông ta đem đi mua mấy bức cổ họa và thư pháp quý giá.  

 

Bùi mẫu lại là người khôn khéo, từ lâu đã hiểu rõ danh tiếng thì không thể ăn thay cơm.  

 

Vậy nên, ngay từ đầu, chính bà ta là người chủ động đến nhà ta dạm hỏi.  

 

Bà ta nhắm vào gia tài bạc vạn của Tống gia, còn ta, thì nhắm vào dung mạo và phong tư của Bùi Cảnh Xuyên.  

 

Ban đầu, Bùi Cảnh Xuyên cực kỳ phản đối hôn sự này.  

 

Nhưng ta vốn là người từ nhỏ chưa từng có thứ gì muốn mà không đoạt được.  

 

Hắn càng không tình nguyện, ta lại càng muốn hái xuống đóa hoa cao ngạo trên vách núi kia.  

 

Sau khi ta kiên trì theo đuổi, cuối cùng Bùi Cảnh Xuyên cũng chấp nhận ta.  

 

Chỉ có điều, hắn dường như đã hiểu lầm một chuyện.  

 

Sự dịu dàng nhẫn nhịn của ta với hắn, chỉ là một trong những thủ đoạn để chinh phục mà thôi.  

 

Chứ tuyệt đối không phải vì yêu đến mức hèn mọn, cúi rạp mình dưới chân hắn. 

 

10

 

Nhắc đến tiền bạc, Bùi Cảnh Xuyên lập tức tức giận.  

 

Hàng mày thanh tú nhíu chặt, xiết thành một nét "川" (xuyên).  

 

Trong giọng nói vốn ôn hòa thanh nhã, giờ lại pha lẫn ba phần lạnh lùng.  

 

"Tống Gia Nguyệt, đúng là Bùi gia ta không giàu bằng nhà muội."  

 

"Ngoại tổ phụ muội là hoàng thương qua nhiều đời, trong tay còn nắm giữ mấy tuyến đường vận tải biển, mỗi ngày bạc đổ vào như nước."  

 

"Nhưng Thanh Tuyết dù sao cũng là muội muội ruột của muội, là Nhị tiểu thư danh chính ngôn thuận của Bá phủ này!"  

 

"Chính vì các người bạc đãi nàng ấy, ta mới tặng nàng ấy đóa hoa cài."  

 

"Ta làm vậy là để thay muội, thay vị tỷ tỷ này bù đắp cho nàng ấy, muội hiểu không?"  

 

Một câu nói vừa đạo mạo, vừa ghê tởm, vậy mà Bùi Cảnh Xuyên lại có thể thốt ra với vẻ chính nghĩa lẫm liệt.  

 

Liên Kiều cắn chặt môi, cố nhịn, cố nhịn, cuối cùng vẫn nhịn không được:  

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

“Bùi thiếu gia, bổng lộc của lão gia nhà ta, nuôi chính ông ấy còn chẳng đủ!"  

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

"Bạc nuôi Lưu di nương và Nhị tiểu thư, toàn bộ đều là do phu nhân ta bỏ ra!"  

 

Bùi Cảnh Xuyên hiển nhiên không vui khi Liên Kiều xen ngang.  

 

Nhưng vì tự xưng có gia giáo, hắn chưa bao giờ lớn tiếng trách mắng hạ nhân.  

 

Lúc này, hắn chỉ nhàn nhạt liếc nàng một cái, giọng điệu lạnh lùng:  

 

"Đã gọi phu nhân một tiếng 'mẫu thân', thì tất nhiên phải đối xử công bằng."  

 

"Ta ghét nhất là những chuyện bất công."  

 

"Nếu nhà họ Tống các người thật lòng muốn kết thông gia với Bùi gia ta, thì phải hiểu rằng Bùi gia ta coi trọng danh dự hơn hết thảy, tuyệt đối không dung túng việc đối xử bất công với nữ quyến."  

 

Có lẽ cảm thấy giọng điệu của mình vừa rồi quá nặng, Bùi Cảnh Xuyên liền dịu giọng lại:  

 

"Gia Nguyệt, muội đã là tỷ tỷ, thì phải ra dáng của một tỷ tỷ."  

 

"Muội có gì, Thanh Tuyết cũng phải có, như vậy mới hợp lẽ."  

 

"Truyền ra ngoài, người ta mới khen phu nhân muội công bằng chính trực, khen gia phong nhà muội tốt, tỷ muội hòa thuận."  

 

"Chẳng phải muội đang chuẩn bị danh sách sính lễ hồi môn sao?"  

 

"Nên bảo mẫu thân muội chuẩn bị hai phần y hệt nhau, không thể thiên vị bên này, khiến Thanh Tuyết mất mặt." 

 

11

 

Liên Kiều là nha hoàn mồm miệng sắc bén nhất trong phủ ta.  

 

Ta từ nhỏ theo ngoại tổ phụ học buôn bán, cũng được rèn luyện thành người khéo ăn khéo nói.  

 

Vậy mà lúc này, hai chúng ta lại đứng đơ như khúc gỗ, suy nghĩ cả buổi trời mà vẫn chẳng biết nên nói gì.  

 

Bùi Cảnh Xuyên rốt cuộc có biết sính lễ hồi môn của ta có bao nhiêu không?  

 

Nhà ngoại ta chỉ có mẫu thân ta là nữ nhi duy nhất.  

 

Mà mẫu thân ta, cũng chỉ có mình ta là con.  

 

Ngoại tổ phụ và mẫu thân đã sớm nói rồi, đợi đến khi ta thành thân, sẽ đem tám phần gia sản trong nhà làm của hồi môn cho ta.  

 

Vậy mà bây giờ, cái kẻ môi mỏng hay nói kia lại mở miệng bảo ta chia một nửa tài sản của ngoại gia cho Tống Thanh Tuyết?!  

 

Dựa vào cái gì?!  

 

Chỉ vì hắn đẹp trai à?!  

 

Kinh thành này, nam nhân đẹp trai đầy ra đấy!  

 

Hôm nay ta mới vừa gặp qua một người—Cố tiểu tướng quân, chẳng phải cũng vô cùng xuất sắc hay sao?  

 

Không chỉ tuấn tú, mà còn anh dũng phi thường.  

 

Hơn nữa… còn có thể cưỡi chếc ba con chiến mã...  

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com