Thấy ta và Liên Kiều im lặng, Bùi Cảnh Xuyên lại tự cho rằng hắn đã thuyết phục được ta.
"Được rồi, trời cũng đã muộn, ta không tiện ở lại lâu."
"Ta đi trước đây, muội nhớ bảo phu nhân tăng bạc tiêu vặt cho Thanh Tuyết, không được ít hơn muội."
Nói xong, hắn vung tay áo, ung dung rời đi.
*
Đến khi ta và Liên Kiều lấy lại tinh thần, trong hoa viên đã chỉ còn lại hai chúng ta trừng mắt nhìn nhau.
"Tiểu thư..."
Liên Kiều do dự một lúc, rồi nhỏ giọng hỏi:
"Người có cảm thấy... hình như Bùi công tử, đầu óc có vấn đề không?"
"Đầu óc kiểu này, mà cũng đỗ Trạng nguyên được à?"
"Nếu thế thì, nếu nô tỳ đi thi khoa cử, có khi cũng đỗ được Bảng nhãn, Thám hoa gì đó nhỉ..."
Nói rồi, Liên Kiều ngửa đầu nhìn trăng, bắt đầu mộng tưởng viển vông.
Ta lườm nàng một cái.
Chỉ bằng cái nét chữ gà bới của nàng, còn muốn đỗ Bảng nhãn?
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟 🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶 🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Ta đi thi còn có khả năng hơn đấy!
12
Tống Thanh Tuyết và Lưu di nương đang quỳ ngay ngắn trong chính sảnh, đã quỳ suốt một tuần trà.
Thực ra, ban đầu mẫu thân không hề bạc đãi Tống Thanh Tuyết.
Dù bà chán ghét Lưu di nương, nhưng cũng không cố ý làm khó một đứa trẻ còn chưa hiểu chuyện.
Lưu di nương là biểu muội xa của phụ thân, nên không mấy tường tận về tình hình trong nhà ta.
Bà ta chỉ thấy phụ thân có tước vị, còn mẫu thân lại xuất thân thương hộ.
Phụ thân tiêu tiền như nước, khiến bà ta hoa mắt trước vẻ xa hoa của Bá phủ, một lòng muốn gả vào đây.
Năm đó, việc phụ thân rơi xuống nước, thực chất là do bà ta ngấm ngầm hối lộ hạ nhân, tự tay đẩy người xuống.
Sau khi vào phủ, chẳng bao lâu Lưu di nương đã có thai.
Bà ta thấy mẫu thân thành thân nhiều năm mà chỉ có một nữ nhi, liền đinh ninh rằng mình mang thai con trai, tự cho rằng cả Bá phủ này sớm muộn gì cũng sẽ thuộc về con của bà ta.
Nhưng sau khi bị mẫu thân dạy dỗ một trận ra trò, lại thêm việc cuối cùng sinh ra một bé gái, bà ta mới dần thu liễm tính tình.
Chỉ tiếc, không được mấy năm, bà ta lại bắt đầu xúi giục Tống Thanh Tuyết tranh giành với ta.
*
Trước đây, bạc tiêu vặt của Tống Thanh Tuyết vốn là hai trăm lượng mỗi tháng.
Cho đến năm nàng ta năm tuổi, trong một lần tranh giành chiếc cửu liên hoàn với ta, nàng ta đã đẩy ta ngã từ giả sơn xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
May mà có Liên Kiều, không chút do dự ôm chặt lấy ta cùng lăn xuống, lấy thân mình làm đệm thịt cho ta.
Kết quả, ta không hề hấn gì, nhưng Liên Kiều thì bị thương nặng—
Cánh tay phải gãy lìa, bốn chiếc xương sườn cũng vỡ nát.
Vì cánh tay bị thương không thể dùng sức, từ đó Liên Kiều buộc phải tập dùng tay trái.
Đến tận bây giờ, mỗi khi dùng đũa hay cầm bút, nàng ấy đều phải dùng tay trái.
Nghĩ đến Liên Kiều, ta chợt cảm thấy mẫu thân thật sự quá nhân từ.
Bà lớn lên trong nhung lụa, nghĩ rằng bắt Tống Thanh Tuyết chỉ được tiêu vặt hai mươi lăm lượng mỗi tháng, đã là một hình phạt nặng nề lắm rồi.
*
"Hôm nay, Bùi Cảnh Xuyên cưỡi ngựa dạo phố, đem hoa cài trên mũ tặng cho con?"
"Sao? Con cũng coi trọng hắn, muốn làm phu nhân Trạng nguyên à?"
13
Tống Thanh Tuyết cúi thấp đầu, đem toàn bộ không cam lòng và hận ý giấu tận đáy mắt.
"Mẫu thân, nữ nhi không dám."
"Con cũng không biết vì sao Bùi công tử lại tặng con hoa cài."
Bên cạnh, Lưu di nương quỳ sụp xuống, khóc sướt mướt, giọng nói tràn đầy uất ức:
"Phu nhân, tay là của Bùi công tử, hắn muốn tặng ai thì tặng, Thanh Tuyết nhà chúng ta nào quản được?"
"Người không đi hỏi tội Bùi công tử, lại đến trút giận lên Thanh Tuyết, thật là vô lý quá mà! Hu hu hu~"
"Ta phải đi tìm lão gia nói cho ra lẽ! Cùng là cốt nhục của ông ấy, ông ấy..."