Thanh Nghiễn lén liếc nhìn sắc mặt của ta và Liên Kiều, sau đó lập tức lùi lại một bước thật nhanh.
Xác nhận rằng mình đã lùi đủ xa, hắn mới cắn răng, liều mạng nói tiếp:
"Thiếu gia còn bảo, Tống cô nương rảnh rỗi quá, nên dành thời gian chép lại Nữ Đức và Nữ Giới."
"Chỉ khi nào học được cách tỷ muội hòa thuận, nhường nhịn muội muội, thì mới xứng đáng làm chính thê của Bùi gia."
Nói xong, hắn lập tức co giò chạy mất!
Liên Kiều đuổi theo cả một đoạn đường, nhưng vẫn không bắt kịp, tức đến mức giậm chân bực bội.
Vừa về phòng, nàng ấy đã nốc liền nửa ấm trà lạnh, vẫn không nguôi giận, liền đ.ấ.m mạnh vào n.g.ự.c mình một cái.
*
"Hắn là cái thá gì chứ?!"
"Tiểu thư nhà ta nhìn trúng hắn, đó là tổ tiên hắn phù hộ, mồ mả nhà hắn bốc khói xanh đấy!"
"Thế mà còn dám kêu tiểu thư đọc Nữ Đức với Nữ Giới?!
"Ta xem chắc hắn đọc mấy thứ đó nhiều quá nên đầu óc mới hỏng mất!"
"A a a! Thật là tức chếc ta mà!"
*
"Tiểu thư, chúng ta đừng thích hắn nữa, được không?"
"Thiên hạ này, nam nhân nhiều vô số!"
"Ta thấy Cố tiểu tướng quân, chẳng phải tốt hơn hắn gấp trăm lần sao?"
Ta cười khẽ, đưa tay nhéo nhéo đôi má tròn vo đang tức giận phồng lên của nàng ấy, nhẹ giọng đáp:
"Được, không thích nữa."
17
Nửa tháng trôi qua, Bùi gia vẫn không có ai đến cửa.
Ta cũng không bận tâm đến Bùi Cảnh Xuyên.
Nghĩ chắc hắn cũng đã hiểu rõ thái độ của ta rồi.
Hôn sự này, cứ thế mà thôi đi.
Từ nay về sau, đường ai nấy đi, nam cưới nữ gả, không còn liên quan.
Chỉ là, nghĩ đến hai năm cố gắng của mình, trong lòng vẫn có chút khó chịu.
Cảm giác như một thợ săn kiên nhẫn bày mưu vây bắt mãnh thú, chờ nó từng bước sa vào cạm bẫy.
Ai ngờ đến phút cuối, con mãnh thú ấy “phịch” một cái, biến thành con ch.ó hoang ghẻ lở trong thôn.
Không chỉ tức chếc người, mà còn buồn nôn!
*
Mấy ngày nay, Tống Thanh Tuyết cứ thích lượn lờ quanh sân ta, trên mặt tràn đầy vẻ hả hê.
Ngay cả bạc tiêu vặt chỉ còn hai lượng mỗi tháng cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng vui vẻ của nàng ta.
"Tỷ tỷ, muội hình như đã lâu rồi không thấy Bùi công tử đâu nhỉ?"
"Ôi chao, tỷ tỷ, chẳng lẽ hai người cãi nhau rồi?"
"Tỷ tỷ cũng thật là, Bùi công tử dù sao cũng là Trạng nguyên lang, một phu quân tốt như vậy, lỡ bỏ lỡ thì sau này có hối cũng không kịp đâu!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Aida~ mắt tỷ tỷ sao lại hơi sưng thế này? Chẳng lẽ đêm qua lén khóc sao..."
*
Ta ngáp một cái dài thật dài.
Tối hôm qua, Liên Kiều mới mua về cho ta một cuốn thoại bản cực kỳ kích thích, hơn nữa còn đi kèm tranh minh họa sống động.
Đọc đến mức tim đập dồn dập, khiến ta hưng phấn đến tận nửa đêm mà không ngủ nổi.
Xem ra, mùa xuân đã đến, cũng đến lúc tìm một vị phu quân rồi.
Dù sao thì cũng phải tìm, vậy đương nhiên là phải nhân lúc còn trẻ mà chọn lựa thật kỹ.
Không hiểu sao, ta lại chợt nhớ đến Cố Bắc Thần.
Gương mặt tuấn tú, dáng người vạm vỡ săn chắc, eo thon lưng rộng, còn có một đôi chân dài thẳng tắp.
Hơn nữa… hắn còn cưỡi chếc ba con chiến mã...
Không biết... cái gọi là "cưỡi chếc" kia, rốt cuộc là cưỡi như thế nào nhỉ...?
18
Mùa xuân nắng đẹp, người kinh thành xưa nay chưa từng phụ lòng cảnh xuân tươi tốt.
Trong phủ ta, thiệp mời liên tục được gửi đến.
Quyền quý trong kinh thành có tục lệ mở tiệc ngắm hoa, cứ qua tiết Kinh Trập, là thiệp mời nhiều đến đếm không xuể.
Ta tùy ý chọn một tấm bái thiếp, dự định dẫn theo Liên Kiều ra ngoài dạo chơi giải sầu.
Tống Thanh Tuyết cứ tưởng ta đi tìm Bùi Cảnh Xuyên, bèn mặt dày bám theo.
*
Hoa viên của phủ An Ninh Quận chúa, từ lâu đã nổi danh bậc nhất kinh thành.
Ta vất vả lắm mới giũ sạch được Tống Thanh Tuyết—cái miếng cao dính chó này, còn chưa kịp thưởng thức sắc xuân trong vườn, thì lại đụng ngay một bóng người quen thuộc.
*
"Muội không ở trong phủ tĩnh tâm hối lỗi, còn có nhã hứng ra ngoài dạo vườn sao?"
Hôm nay, Bùi Cảnh Xuyên mặc một thân trường bào màu thiên thanh, đầu đội ngọc quan.
Cả người hắn trông như một cây trúc xanh, phong thái thanh nhã xuất trần.
Đáng tiếc... hắn lại mở miệng nói chuyện.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟 🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶 🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
*
Ta phe phẩy chiếc mỹ nhân phiến, thật sự rất muốn quạt bay cái điềm xấu trước mặt.
"Tiểu thư ta đi đâu, thì có liên quan gì đến ngươi?"
"Tránh ra! Chó tốt không cản đường!"
Liên Kiều chẳng bao giờ nể mặt hắn, vừa mở miệng là lời nào lời nấy cay nghiệt.
*
"Ngươi—!"
Bùi Cảnh Xuyên tức đến mức ngửa đầu hít sâu, nhưng lại chuyển cơn giận sang ta:
"Tống Gia Nguyệt! Muội xem lại xem, muội dạy dỗ ra kiểu nha hoàn gì đây!"
"Ngay cả với ta còn vô lễ như vậy, thì ở trong phủ, không biết đã ức h.i.ế.p Thanh Tuyết thế nào!"
"Loại nha hoàn như thế, tuyệt đối không thể bước vào cửa Bùi gia!"