Liên Khai Tịnh Đế

Chương 7



Phụ thân xoa xoa cái bụng tròn vo của mình, vừa định mở miệng, thì đã bị mẫu thân liếc ngang một cái.  

 

"Sao? Ông cũng muốn bị cắt bổng lộc à?"  

 

*

 

E là Lưu di nương không biết, mẫu thân ta chính là một kẻ cuồng sắc.  

 

Năm xưa, phụ thân mặt mũi khôi ngô tuấn tú, từng là mỹ nam tử lừng danh kinh thành.  

 

Cũng nhờ gương mặt kia, mà mẫu thân mới bao dung cho ông ta đủ điều.  

 

Nhưng mà bây giờ…  

 

Ta lén liếc nhìn cái bụng phệ, cùng thân hình phát tướng khó đỡ của phụ thân, bỗng nhiên có chút không đành lòng nhìn thẳng.  

 

*

 

"Khụ khụ... Ba lượng bạc cũng không phải là ít."  

 

"Nàng tiết kiệm một chút mà dùng đi. Thôi nào, ta rất bận, nàng hiểu chuyện một chút, đừng suốt ngày làm phu nhân bực mình nữa."  

 

Nói xong, phụ thân liền cố gắng nặn ra một nụ cười lấy lòng, quay sang mẫu thân mà nịnh nọt:  

 

"Phu nhân vất vả rồi!" 

 

14

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Lưu di nương, đúng là kẻ không biết nhìn thời thế.  

 

Bà ta tự phụ vì phụ thân ta từng đỗ tú tài, xem thường mẫu thân xuất thân thương hộ.  

 

Rõ ràng chỉ là một thiếp thất, vậy mà luôn muốn so bì với mẫu thân ta.  

 

Bản thân không so được, liền trút hết mọi ấm ức lên người Tống Thanh Tuyết, muốn nàng ta đè đầu cưỡi cổ ta.  

 

Thế nhưng bà ta lại không hiểu—trong phủ này, từ trước đến nay, lời của mẫu thân mới là ý chỉ tối cao.  

 

Mẫu thân không ra tay với bà ta, chẳng qua là vì bà đã quá chán ngán phụ thân.  

 

Bà không muốn gần gũi với ông ta, vậy nên có một Lưu di nương làm bia đỡ, chẳng phải vừa khéo hay sao?  

 

*

 

Phụ thân như cơn gió thoảng qua, đi đến chỉ để lại một mùi rượu nhàn nhạt trong phòng.  

 

Lưu di nương đứng ngẩn người tại chỗ, gương mặt vặn vẹo vì căm hận:  

 

"Lão gia! Lão gia, ngài cứ như vậy mà bỏ mặc thiếp sao?!"  

 

"Lão gia!"  

 

Giọng bà ta chói tai thảm thiết, không biết còn tưởng đang bị nhốt trong sào huyệt hổ sói nào đó.  

 

Ta lạnh nhạt lên tiếng:  

 

"Đừng la lối nữa, ồn chếc đi được."  

 

"Còn gào thêm một tiếng, ta sai người tát cho đấy."  

 

Lưu di nương lập tức câm bặt, cúi đầu thấp như một con chim cút.  

 

*

 

Thật ra, có đôi lúc ta cũng khá khâm phục bà ta và Tống Thanh Tuyết.  

 

Hai người bọn họ chẳng khác gì mấy con ch.ó làng chỉ chuyên bắt nạt kẻ yếu.  

 

Lúc ngươi mặc kệ bọn họ, thì họ nhảy tới cắn xé, la lối ầm ĩ.  

 

Nhưng khi ngươi thật sự nổi giận, thì họ lập tức rơi nước mắt, khóc lóc thảm thiết như thể oan ức lắm.  

 

Y hệt như chuyện của Bùi Cảnh Xuyên lần này vậy.  

 

*

 

Tống Thanh Tuyết nói cũng không sai.  

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Nàng ta chỉ ngồi khóc trong hoa viên mà thôi.  

 

Khóc trong sân nhà mình, có phải phạm pháp đâu?  

 

Là Bùi Cảnh Xuyên muốn tặng nàng ta hoa cài.  

 

Muốn trách, thì cũng chỉ có thể trách Bùi Cảnh Xuyên mà thôi. 

 

15

 

Hôm nay, theo như thỏa thuận trước đó, Bùi gia sẽ đến nhà ta đặt sính lễ.  

 

Vì chuyện này, ta cố ý không ra ngoài, ở nhà suốt cả ngày.  

 

Ban đầu, ta vốn định chờ Bùi gia đến, rồi nhân tiện bàn bạc lại, kéo dài thời gian đính hôn thêm chút nữa.  

 

Dù sao thì... đầu óc Bùi Cảnh Xuyên cũng không được thông minh lắm.  

 

Hôn sự này, ta thực sự cần phải cân nhắc lại.  

 

*

 

Nhưng từ sáng đến tối, đợi mãi mà chẳng thấy bóng dáng người nào từ Bùi gia.  

 

Hôm sau, vẫn không có ai đến.  

 

Mãi đến ngày thứ ba, Thanh Nghiễn mới một thân một mình tìm đến phủ ta.  

 

Hắn khoanh tay sau lưng, lưng thẳng tắp, dáng người gầy gò nhưng toát lên vẻ kiêu ngạo khó gần.  

 

Trên gương mặt thanh tú kia, viết đầy mấy chữ: ta đây không coi ai ra gì.  

 

Hắn mở miệng, giọng điệu đầy bề trên:  

 

"Thiếu gia hỏi, tiểu thư đã biết sai chưa?"  

 

*

 

Ta và Liên Kiều: ???  

 

Liên Kiều lập tức nhảy dựng lên, giơ tay bốp một cái lên đầu Thanh Nghiễn:  

 

"Đồ chó chếc! Mở miệng cho tử tế vào!"  

 

Thanh Nghiễn bị đánh đến mức suýt trào nước mắt, xoa đầu kêu lên ai oán:  

 

"Liên Kiều cô nương, nhẹ tay chút~"  

 

Cơn đau khiến hắn như bừng tỉnh, vẻ kiêu căng ban nãy cũng bay biến, chỉ còn lại bất mãn lầm bầm:  

 

"Ta đã bảo rồi mà, thiếu gia nghĩ nhiều quá!"  

 

"Ta đúng là bị sự tự tin thái quá của thiếu gia đánh lừa, thật đáng ghét!"  

 

"Ta cũng thấy lạ, Tống cô nương nhìn kiểu gì cũng không giống người có thể vì tình yêu mà cam chịu hạ mình."  

 

"Tất cả những gì trước đây, chẳng qua chỉ là thủ đoạn để đoạt được thiếu gia mà thôi."  

 

*

 

Ta nhướn mày, có chút kinh ngạc.  

 

Tên Thanh Nghiễn này… đầu óc dường như còn sáng suốt hơn cả Bùi Cảnh Xuyên.

 

16

 

Thanh Nghiễn mang vẻ mặt khổ sở, cuối cùng cũng chịu nói rõ mục đích của mình.  

 

Hóa ra, ngày hôm sau khi bị cắt bạc tiêu vặt, Tống Thanh Tuyết đã chạy ra khỏi phủ, đến tìm Bùi Cảnh Xuyên khóc lóc kể lể.  

 

Bùi Cảnh Xuyên nghe xong, tức giận vô cùng.  

 

Hắn quyết định trì hoãn hôn sự của chúng ta, coi như một bài học cho ta.  

 

Chỉ khi nào ta chịu cúi đầu nhận sai với Tống Thanh Tuyết, đồng ý chia một nửa của hồi môn cho nàng ta, hắn mới đồng ý bàn chuyện đính hôn với ta.  

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com