Liên Y

Chương 1



 

Văn án:

 

Ta là bạch nguyệt quang pháo hôi trong một truyện tu tiên, người sau này sẽ bị thế thân đoạt mất hết thảy.

 

Ngày ta bị trục xuất khỏi sư môn, hấp hối bên bờ sinh tử, kẻ thù không đội trời chung lại nhặt ta về.

 

Hắn cười âm u:

 

“Ngươi cuối cùng cũng rơi vào tay ta rồi. Ta muốn ngươi sống không được, c.h.ế.t cũng không xong!”

 

Vì để hành hạ ta cho thống khoái, nên hắn đã ra sức chữa thương, nuôi dưỡng ta, thiên tài địa bảo hắn xem như củ cải mà cho ta dùng.

 

Cho đến một ngày, hắn bế đứa nhỏ trong lòng, ánh mắt ngây dại, khẽ nói:

 

“Chúng ta… chẳng phải đang đối đầu sao?”

 

Ta tựa trán mình vào trán hắn, giọng nhàn nhạt đáp:

 

“Phải phải, đối đầu với nhau xong rồi. Giờ đi chơi đi.”

 



 

Chương 1

 

“Liên Y à Liên Y, cuối cùng ngươi vẫn rơi vào tay ta.”

 

Khi bị moi linh căn, rút tiên cốt, bị quẳng xuống vực tối chờ c.h.ế.t, thì Yến Hành kẻ thù không đội trời chung của ta lại từ trên trời giáng xuống.

 

Hắn khẽ nâng cằm ta lên, giọng nói vừa giễu cợt vừa chế nhạo. Ba trăm năm tranh đấu, đây là lần đầu tiên ta thê t.h.ả.m đến mức này trước mặt hắn.

 

“Muốn g.i.ế.c hay muốn xẻ thịt, tùy ngươi.”

 

Giọng ta rất bình tĩnh, dù m.á.u vẫn không ngừng trào ra nơi khóe môi, thân thể vì mất m.á.u mà dần lạnh lẽo.

 

Dù hắn không ra tay, ta cũng không sống nổi đến hết hôm nay.

 

“Ngươi chẳng phải rất lợi hại sao? Vì muốn phong ấn ta mà không tiếc tất cả. Giờ chỉ vì một phàm nhân nhỏ nhoi mà thành ra thế này, ngươi xem mình t.h.ả.m đến đâu rồi?”

 

Hắn hất mặt ta ra, giọng mang vài phần chán ghét.

 

Phàm nhân mà hắn nói ấy là tiểu sư muội vừa được thu nhận vào tông môn sau khi ta dùng thân thể phong ma suốt hai trăm năm.

 

Nàng không có linh căn, chẳng thể tu luyện, nhưng lại mang gương mặt giống ta đến chín phần.

 

Chính vì gương mặt đó, nàng được cả tất cả mọi người trong môn nâng niu như trân bảo.

 

Để nàng không bị giới hạn bởi tuổi thọ phàm nhân, họ còn tìm đủ loại thiên tài địa bảo để nối mệnh, dưỡng nhan cho nàng.

 

Mọi chuyện vốn vẫn bình ổn cho đến khi ta đột nhiên sống sót trở về từ phong ấn.

 

Vừa gặp lại, nàng đã hiểu rõ mình chỉ là thế thân.

 

Thế là nàng khóc lóc đòi c.h.ế.t, mọi người trong môn phái áy náy với nàng, tình cảm toàn bộ đều nghiêng về phía nàng.

 

Ta bị ép nhường bước từng chút, cho đến cuối cùng, bị người ta tin tưởng nhất hãm hại, bị sư tôn đích thân moi linh căn và tiên cốt.

 

Khi đó, ta đã chẳng còn ý niệm muốn sống nào.

 

Lời Yến Hành nói, dù cay nghiệt đến đâu, cũng chẳng kích được ta thêm chút cảm xúc nào.

 

“Muốn g.i.ế.c thì g.i.ế.c, không g.i.ế.c thì cút.”

 

Ta vốn còn hy vọng hắn cho mình một cái c.h.ế.t gọn gàng, nào ngờ hắn lại lải nhải như kẻ điên, ồn ào không dứt.

 

“Muốn c.h.ế.t à? Ngươi tưởng sẽ dễ dàng đến thế sao.”

 

“Ta muốn ngươi sống không được, c.h.ế.t cũng chẳng xong!”

 

Yến Hành nở nụ cười âm u, rạch cổ tay mình, cưỡng ép mở miệng ta, đổ m.á.u vào trong.

 

“Ngươi chẳng luôn khinh ma tộc dơ bẩn sao? Giờ ngươi uống m.á.u ta rồi, ngươi cũng bẩn như ta.”

 

Ánh mắt hắn sáng lên vẻ ác liệt, muốn thấy ta nổi giận, muốn ta tuyệt vọng gào thét, thà c.h.ế.t cũng không chịu khuất phục.

 

Thế nhưng hắn thất vọng rồi, ta không hề né tránh, trái lại còn tham lam nuốt từng giọt m.á.u ấy.

 

Dù sao, thứ này… rất bổ.

 

Yến Hành sững người, sắc mặt thoáng ngây ra vừa tức giận, vừa nực cười.

 

Rõ ràng khi nãy ta còn muốn c.h.ế.t cho xong, vậy mà giờ lại ra sức níu lấy mạng sống.

 

Ta mặc hắn sững sờ thế nào, chỉ lặng lẽ cảm nhận hơi thở sinh mệnh đang quay về, nhờ dòng linh huyết ấy.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nhưng cột sống đã bị rút mất, ta chỉ có thể nằm bẹp trên đất, như một vũng bùn.

 

Dù có sống sót, ta cũng đã là phế nhân.

 

Đúng như lời hắn nói ta lúc này đúng là sống không được, c.h.ế.t cũng không xong.

 

Nhưng là con người, dù đang ở ranh giới tử vong, bản năng cầu sinh vẫn không sao dập tắt nổi.

 

Ta cố gắng khép mắt lại, ép mình không tiếp tục hút m.á.u Yến Hành nữa.

 

“Ngươi đi đi, ta giờ thế này chẳng phải đã đúng ý ngươi rồi sao.”

 

“Vì sao không uống tiếp? Hay lại chê bẩn rồi?”

 

Ta và hắn cùng mở miệng một lúc, cả hai đều sững người.

 

“Ngươi nghĩ dễ thế à? Nằm mơ đi! Máu của ta đâu phải để lãng phí vô ích như thế.”

 

“Ta phải chữa cho ngươi khỏi hẳn, rồi bắt ngươi mang cái bộ mặt thanh cao đó quỳ dưới chân ta, làm nô bộc, làm tôi tớ cho ta, như vậy mới giải được mối hận trong lòng ta chứ!”

 

Yến Hành đột nhiên cao giọng, vẻ dữ tợn cố tỏ ra cứng rắn, nhưng trong mắt lại lộ chút lúng túng.

 

Ta nhìn hắn, tâm trạng rối như tơ.

 

Sư phụ và các đồng môn những người ta hết lòng tin tưởng, lại muốn g.i.ế.c ta.

 

Còn kẻ mà ta đấu sống đấu c.h.ế.t suốt mấy trăm năm, lại đang cứu ta.

 

Quả thật… đời này quá biết trêu người.

 

“Nhìn gì mà nhìn, chờ bị ta giày vò đi!”

 

Giọng hắn nghiêm khắc, nhưng khi cúi xuống bế ta lên khỏi mặt đất, từng động tác lại nhẹ nhàng đến lạ.

 



 

Khi ta tỉnh lại lần nữa, đã nằm trong động phủ của hắn giữa Ma vực.

 

Sắc mặt hắn trắng bệch, vừa thấy ta tỉnh liền không nhịn được mà châm chọc:

 

“Còn tự cho mình là chính đạo ư? Moi linh căn, rút tiên cốt so với ma đạo chúng ta còn tàn độc hơn.”

 

“Vì mấy thứ vô nghĩa đó mà liều mạng đối đầu với ta, Liên Y, ngươi tu tiên đến hỏng đầu rồi à?”

 

Ta khẽ mấp máy môi, muốn phản bác nói họ trước kia đâu có như vậy.

 

Sư tôn từng nhân hậu, đồng môn từng hòa thuận…

 

Mà ta và hắn đối đầu, chỉ bởi lập trường khác biệt, hắn muốn mở rộng ma vực, thôn tính tiên giới và nhân giới, còn ta đứng ở phía ngăn cản.

 

Chứ nào phải vì tư thù cá nhân.

 

Thấy ta muốn mở miệng biện giải, Yến Hành đã cướp lời:

 

“Giờ ta là ân nhân cứu mạng của ngươi đấy, cái thân tàn này còn phải trông chờ vào ta mới chữa được.”

 

Lời nói đầy ngạo mạn, nhưng lại là sự thật.

 

Ta trầm mặc một lát, rồi gật đầu:

 

“Phải, đầu ta đúng là hỏng thật.”

 

Yến Hành nghe xong liền cười rộ, vẻ đắc ý hiện rõ trên mặt:

 

“Ngốc nghếch.”

 

“Ừm…”

 

Ta chỉ nhẹ nhàng đáp lại một tiếng.

 

Càng nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn chịu nhục của ta, hắn càng tự cảm thấy việc cứu ta là một quyết định vĩ đại.

 

Nữ tu từng ngạo mạn băng lãnh như tuyết trên đỉnh núi, giờ lại ngoan ngoãn nghe hắn mắng, khiến hắn vừa thích thú vừa thương hại.

 

Trong khi hắn còn đang chìm trong dòng suy nghĩ đó, ánh mắt ta lại rơi xuống cổ tay hắn, nơi ấy… mới xuất hiện thêm vài vết rạch sâu.

 

Không khó để hiểu, vì sao sắc mặt hắn tái nhợt đến thế.

 

Là m.á.u của Yến Hành đang giữ mạng ta.

 

Cứ cách vài ngày, hắn lại rời ma vực đi cướp linh d.ư.ợ.c và tiên thảo, mang về luyện thành t.h.u.ố.c để gia trì sinh khí cho ta.

 

Phải… là cướp, không phải xin.