Chương 2
Chỉ cần nghe tin có môn phái nào vừa thu được linh d.ư.ợ.c quý, hắn sẽ là kẻ đầu tiên xuất hiện, ra tay như một tên cường đạo.
Những ngày này, hắn lộ diện thường xuyên hơn hẳn.
Cả giới tu tiên than trời oán đất, phòng bị nghiêm ngặt mà vẫn không sao đỡ nổi hắn.
Có người phỏng đoán, chẳng lẽ Yến ma tôn bị thương nặng, nên mới ra sức săn lùng linh thảo như thế?
Thế nhưng dù bao nhiêu người hợp lực vây đánh, cũng không chạm được đến vạt áo hắn, cuối cùng đành kết luận, đó chỉ là một kiểu khiêu khích mới của Yến Hành.
“Những môn phái kia chẳng còn món gì ra hồn cả. Vài hôm nữa ta phải đi xa một chuyến.”
Hắn đặt xuống bàn bảy lọ linh d.ư.ợ.c đỏ như máu, mỗi lọ vừa đủ một ngày.
“Chỗ này có bảy bình huyết dược, dùng xong ta sẽ quay lại. Trong thời gian ta vắng mặt, ta sẽ để tâm phúc của ta hầu hạ ngươi.”
Đó là m.á.u của hắn, hòa cùng linh thảo mà luyện thành.
Thứ t.h.u.ố.c này chính là m.á.u thịt hắn rút ra để nuôi mạng ta.
“Việc ấy quá nguy hiểm, ngươi không cần làm vậy.”
Nhìn vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt hắn, giọng ta khàn đi.
Ta biết rõ hắn định đi đâu, hắm muốn tìm một khúc long cốt, để thay cho xương sống đã bị rút khỏi người ta.
Ta và hắn vốn là kẻ thù, hắn hoàn toàn không cần phải làm đến mức này.
Yến Hành tuy mạnh, nhưng long tộc là thần thú, không dễ đối phó.
“Ta từ trước đến nay chưa từng nói suông. Liên Y, mạng của ngươi ta muốn giữ.”
Tay hắn khựng lại, rồi bật cười khẽ.
Ngay sau đó, giọng hắn hơi chùng xuống, xen chút thăm dò:
“Hay là… ngươi vừa rồi, đang lo lắng cho ta?”
“Ma tôn thiên hạ vô địch, ta lo gì cho ngươi được chứ.”
Ta bật cười, rồi thản nhiên nói thêm:
“Chỉ là cảm thấy ta chẳng độ lượng bằng ngươi, dù chúng ta là kẻ thù, vậy mà ngươi vẫn có thể làm đến mức này.”
Lời ta vừa dứt, hắn vốn đang được nâng lên tận mây đến đỏ bừng cả tai, nhưng nghe nốt vế sau thì như con mèo bị dẫm đuôi, lập tức nổ tung:
“Lo chuyện của mình đi! Chỉ cần nhớ rõ ngươi không bao giờ bằng được ta là được rồi!”
“Phải phải, ta không bằng ngươi.”
Ta đáp gọn.
Vì ta dù có rộng lượng đến đâu, cũng chẳng thể sinh lòng thương xót với kẻ từng muốn g.i.ế.c ta.
“Thôi đủ rồi, ta không thèm so đo với ngươi nữa. Ngươi chỉ cần nhớ kỹ, phải sống cho tốt, chờ ta trở về.”
Hắn sau đó để tâm phúc ở lại chăm sóc ta, là vì sợ người trong ma vực sẽ nhân cơ hội mà g.i.ế.c ta.
Dẫu sao, ta và hắn là tử địch, người muốn lấy mạng ta trong ma vực nhiều không kể xiết.
Tâm phúc của hắn đã bị hắn giep xuống ấn ký, không dám phản bội, nên hắn mới yên tâm để lại.
“Được, ta sẽ chờ ngươi trở về.”
Yến Hành đã hạ quyết tâm, ta cũng chẳng cần khuyên nữa.
Dù thế nào, người được lợi vẫn là ta, ta nên biết ơn mới đúng.
“Ừ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hắn khẽ đáp, ánh mắt bất giác lảng đi, vành tai lại ửng đỏ.
“Trước kia sao ta không nhận ra nàng ta cũng có dung mạo thế này…”
Hắn lầm bầm, giọng nhỏ như nói với chính mình.
Ngay sau đó lại cố trấn tĩnh, tự tìm lý do:
“Hừ, chắc do trước kia chỉ nhìn thấy kiếm của nàng ta, kiếm quang chói quá quá, làm ta hoa mắt thôi.”
Hắn khẽ gật đầu, coi như tự thuyết phục bản thân.
Còn ta, giả vờ như chẳng nghe thấy gì, khẽ nhắm mắt lại, tĩnh tâm dưỡng thần.
Bảy ngày trôi qua trong chớp mắt.
Ta vốn tưởng có thể yên ổn chờ Yến Hành trở về, nào ngờ ngày cuối cùng, đại sư huynh Hạ Phồn lại dẫn tiểu sư muội Lâm Âm Uyển xông vào tận Ma vực.
“Quả nhiên Yến Hành không có ở đây! Tiểu sư muội, muội đúng là biết tiên đoán!”
Giọng của Hạ Phồn ta nghe liền nhận ra, vẫn hệt như xưa, vẫn mang theo vẻ đắc ý và phấn khích.
“Muội chỉ đoán bừa thôi.”
“Chúng ta mau vào xem thử đi, biết đâu Liên Y sư tỷ cũng đang ở trong này.”
Giọng Lâm Âm Uyển dịu dàng, mang theo vài phần lo lắng.
Ta hơi ngẩn người, bọn họ đến tìm ta sao?
“Nếu nàng ta thật sự thông đồng với ma tộc, hôm nay ta nhất định sẽ vì sư phụ và các đồng môn mà trừ khử môn hộ!”
Hạ Phồn cười lạnh, giọng đầy chán ghét.
“Đừng nói thế, có lẽ sư tỷ cũng là bất đắc dĩ thôi. Chúng ta nên cứu tỷ ấy mới phải.”
Lâm Âm Uyển dịu giọng trách nhẹ, tỏ vẻ không đồng tình.
“Muội vẫn là hiền lành quá.” Hạ Phồn thở dài, tỏ vẻ cảm thông.
“Sư tôn chỉ định phạt nàng ta mấy ngày, ai ngờ nàng dám câu kết với ma tộc trốn tới ma vực.”
Hắn thở dài thêm lần nữa, như đang thương xót cho lòng nhân hậu của tiểu sư muội.
“Ta dẫu sao cũng mang ơn sư tỷ. Tỷ ấy tặng cho ta linh căn và tiên cốt, giúp ta có thể tu luyện cùng mọi người, ta vẫn luôn cảm kích trong lòng.”
Lâm Âm Uyển nói bằng giọng đầy cảm động, như thể nàng thật sự biết ơn ta lắm.
Mà nào có ai nhớ rằng, tiên cốt và linh căn ấy là chúng cưỡng đoạt đi.
“Đó là thứ nàng ta phải làm!” Hạ Phồn tiếp lời, hùng hồn nói.
“Ai bảo nàng ta khiến muội bị tổn thương, suýt mất mạng. Huống hồ, nàng ta đã tu tiên bao năm rồi, giờ làm người phàm cũng chẳng sao.”
“Còn muội chưa từng biết hương vị tu hành là thế nào, nàng ta nhường cho muội là đúng rồi.”
Những lời đạo đức giả ấy khiến ta suýt nôn ra hết số huyết d.ư.ợ.c hôm nay.
Nhưng nghĩ tới đây là m.á.u Yến Hành, ta đành cố nén lại, ép cảm giác buồn nôn xuống tận đáy họng.
“Sư huynh, chúng ta mau vào đi, kẻo có người phát hiện.”
Hai kẻ ấy tốn không ít pháp bảo sư tôn ban cho mới qua được tầng phòng hộ của ma vực, chắc cũng chẳng dám nấn ná lâu.
“Được.”
Hai sư huynh muội cuối cùng cũng bước vào.
Yến Hành trước khi đi đã dặn người tâm phúc đặt cấm chế bên giường ta, chỉ cần có kẻ chạm vào, hắn sẽ lập tức cảm nhận được.
Bởi vậy, ta chẳng lo tính mạng mình, nhưng chỉ là nghe bọn họ đối thoại thôi, cũng đủ khiến buồn nôn đến mức muốn c.h.ế.t thêm lần nữa.