Chương 10
Nhưng ta biết rõ, cả khu chợ này, trừ hắn, không có con mèo nào khác.
Đêm đó, tiếng mèo lại vang lên.
Ta không hiểu sao, chỉ thấy tim đập nhanh, rồi đẩy cửa ra.
Hắn hoàn toàn không đề phòng ta.
Nên khoảnh khắc ta đẩy cửa, hình ảnh người nam nhân kia nằm nghiêng trong chăn, đuôi mắt đỏ rực, c.ắ.n chặt mép chăn, hơi thở rối loạn mà run rẩy toàn bộ đều in trọn trong mắt ta.
Tiếng rên trầm đục nơi cổ họng hắn bị nghẹn lại, như muốn nuốt xuống mà không được.
“Ngươi… tới làm gì! Ra ngoài!”
Hắn bật dậy, mặt đỏ như lửa, nhưng ngay cả câu nói ấy cũng ngắt quãng bằng hơi thở nặng nề, giọng khàn, mang theo chút run quyến rũ đến lạ.
Ta nhận ra hắn không sao cả, chỉ là… đến kỳ.
Ma thú có kỳ động dục, chuyện này bình thường.
Có kẻ c.ắ.n răng chịu đựng, cũng có kẻ buông xuôi.
Ta lúng túng quay mặt đi, giọng nhỏ như gió:
“Cần ta… giúp không?”
Yến Hành sững lại.
“Giúp… thế nào mà giúp?”
Giọng hắn run, ánh mắt tránh đi ,rõ ràng đang bị hành hạ đến cực điểm.
Ta không đáp.
Chỉ khẽ cúi xuống, chạm môi vào hắn.
Thời gian dừng lại.
Hắn cứng đờ như tượng, đôi đồng tử co rút, đến khi ta đẩy hắn ngã xuống, hít khẽ một hơi, ta chỉ nghe tim mình đập loạn.
“Ơn cứu mạng… nếu đã không thể lấy thân làm nô, vậy… đành lấy thân báo đáp vậy.”
Trong đêm, hơi thở của người và thú quyện vào nhau, ảo cảnh ngoài cửa như cũng tan ra trong hư không.
Sáng hôm sau, hắn tỉnh trước ta.
Ngồi bên mép giường, hắn che miệng cười ngốc nghếch, thấy ta khẽ động liền vội nhắm mắt giả vờ ngủ.
Từ đó, chúng ta sống như những người phàm trong ảo cảnh, bình yên lạ lùng, ấm áp như giấc mộng không muốn tỉnh.
Hắn dạy ta nấu cơm, ta sửa lại y bào cho hắn, đôi khi hắn lại nằm gối đầu lên chân ta, đuôi khẽ đung đưa.
Thời gian cứ thế trôi qua, gần như quên mất vẫn còn hận thù ngoài kia.
Cho đến một hôm, hai thanh kiếm giao nhau.
Hắn nghiền nát linh căn mới tái sinh của ta, còn ta đ.â.m thẳng một kiếm vào n.g.ự.c hắn.
Máu đỏ rực, ảo cảnh vỡ vụn.
Không ai kịp thốt lời nào.
“Diễn mệt thật đấy.”
“Thì ra nó giấu chìa khóa ở thứ mà chúng ta trân trọng nhất.”
Ảo cảnh này dùng niềm tin sống tiếp để trói buộc người trong mộng, càng khao khát bình yên, linh căn càng mọc nhanh, càng khó rời đi.
Chỉ khi hai kẻ yêu nhau trở mặt, ảo cảnh mới tự sụp đổ.
Một kiếm kia, là để chứng minh suy đoán ấy đúng đến tàn nhẫn.
“Vậy… thời gian vừa qua, chỉ là diễn thôi sao?”
Ảo cảnh nứt ra từng vệt, ánh sáng trắng rực nuốt lấy mọi vật.
Ta quay đầu nhìn hắn, trái tim như bị siết lại.
Hắn muốn đáp, nhưng một luồng linh lực từ xa đã ập đến, thẳng hướng hắn mà đ.á.n.h tới.
“Ma Tôn… Yến Hành!”
Giọng nói lạnh lẽo từ trên cao vọng xuống.
Ta ngẩng đầu… là Thanh Huy tiên tôn.
Hắn đến vì Lâm Âm Uyển.
Bí cảnh sắp đóng lại, mà nàng ta cùng Ngôn Loan vẫn chưa ra được.
“Nghịch đồ, còn không quỳ xuống!”
Hắn đang gọi ta…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Ngươi… đã khôi phục rồi sao!”
Là Hạ Phồn.
Hắn theo tiên tôn đến, nhìn ta mà ánh mắt vừa kinh ngạc vừa căm hận.
Trước đây ta nằm liệt giường, linh căn thì mất, mà nay ta lại đứng đây, long cốt đã hợp, linh căn cũng tái sinh.
“Tiên tôn.”
Ta cười nhạt.
“Ta đã bị trục xuất khỏi sư môn, câu nghịch đồ ấy, ta thật không dám nhận.”
Người đã dạy ta mấy trăm năm, cũng chính người tự tay moi linh căn ta, bẻ gãy bản mệnh kiếm của ta.
Ta của trước kia đã c.h.ế.t rồi, người đứng đây chỉ là Liên Y, chứ không phải là thiên tài của Vân Tiêu tông, cũng còn là đồ đệ của Thanh Huy tiên tôn nữa.
“Ngươi… đang trách vi sư?”
Ánh mắt hắn d.a.o động.
Đây là lần đầu ta dùng giọng mỉa mai nói với hắn.
Trước khi hắn kịp mở lời,
Lâm Âm Uyển đã bước ra khỏi luồng sáng, mặt trắng bệch, giọng run rẩy:
“Tất cả là lỗi của Âm Uyển, là ta cướp linh căn của sư tỷ, khiến sư tỷ oán hận sư tôn và các sư huynh.”
Nói xong, nàng rút kiếm tự đ.â.m vào bụng.
Máu phun ra, đỏ như hoa sen.
Thanh Huy tiên tôn chỉ khẽ giơ tay, ngăn lại đường kiếm ấy.
“Ngươi c.h.ế.t thì dễ, nhưng nợ giữa ngươi và nàng vẫn chưa xong.”
Hắn quay sang ta, giọng lạnh đi:
“Đó vốn là sự đền bù cho sư muội ngươi. Vì sao ngươi còn hận?”
“Dùng căn cốt của ta đã cứu mạng nàng ấy…”
Ta lạnh giọng nói.
Trong ánh mắt của Thanh Huy, ta thấy rõ sự thương hại cùng phẫn nộ giả tạo, hắn vẫn nghĩ, mọi sai lầm đều do ta không biết hối cải, tự gieo nghiệt.
“Bởi vì ta vốn đã là kẻ tội nghiệp, bản tính xấu xa, không đáng được sống.”
Ta mỉm cười, cắt đứt hết mọi đường giải thích.
Dù ta có nói mười ngàn lần, hắn vẫn tin rằng ta hại Lâm Âm Uyển, vẫn tin rằng ta là vết nhơ của tiên môn.
“Theo ta về đi.”
Ánh mắt hắn dừng lại nơi bàn tay Yến Hành đang nắm lấy tay ta, sát khí lạnh buốt tràn ra nơi đáy mắt.
Yến Hành khẽ cười, giọng mỉa mai:
“Về đâu? Nếu tiên tôn rảnh rỗi đến mức tranh người với ta, sao không lo cho ba đệ tử bảo bối của ngươi trước đã?”
Nụ cười của hắn vừa buông xuống, ma khí mỏng manh trong không trung lập tức khuấy động.
Không ai nhận ra, hắn đã sớm gieo ma chủng trong người bọn họ.
Chỉ một cái búng tay, hắc khí tuôn ra từ đan điền của cả ba người, như khói độc tràn lan.
Hạ Phồn là người phát tác đầu tiên.
Hắn ôm đầu, rống lên điên dại:
“Ta mới là đại sư huynh, mới là người mạnh nhất! Vì sao… vì sao ai cũng nhìn thấy nàng mà không nhìn ta!”
Sắc mặt hắn vặn vẹo, khí tức tán loạn, linh mạch trong người vỡ tung từng tấc.
Lâm Âm Uyển và Ngôn Loan cũng run rẩy, mắt đỏ rực, như rơi vào ác mộng của chính mình.
Thanh Huy tiên tôn biến sắc, vội vận linh lực trấn áp, nhưng chính giây phút ấy, Yến Hành nắm tay ta, xé mở không gian, kéo ta rời đi.
…
Ba năm trôi qua.
Chúng ta ẩn cư trong vô số bí cảnh, Yến Hành mang ta đi qua từng mảnh linh địa giúp ta khôi phục lại thể phách, giúp ta tu luyện, tìm kiếm cơ duyên.
Ba năm sau, ta quay về.
Không phải để cầu xin tha thứ.
Mà để đòi lại những gì thuộc về mình.
…