Liên Y

Chương 11



 

Chương 11

 

“Là ngươi thả Yểm thú, đúng không?”

 

Mũi kiếm ta chạm ngay giữa trán Hạ Phồn.

 

Ba năm qua, vết thương cũ và ma chủng khiến hắn từ thiên tài hóa thành phế nhân, linh lực không tiến mà lùi, dung nhan tiều tụy.

 

“Phải.”

 

Hắn cười khẩy, như đã chờ câu hỏi này từ rất lâu.

 

Từ lúc ta sống lại, hắn đã biết sẽ có ngày này.

 

“Ngươi biết không, ta vốn chỉ tự ti vì kém hơn ngươi, nhưng chính sự thương hại của ngươi khiến ta phát điên. Ngươi càng tỏa sáng, ta càng chỉ là cái bóng.”

 

Ta không đáp.

 

Chỉ cúi đầu, ánh mắt lạnh như sương.

 

“Còn ngươi?”

 

Ta quay sang Ngôn Loan, giọng lặng lùng sắc bén:

 

“Vì sao hãm hại ta? Ta từng coi ngươi như đệ đệ ruột.”

 

Hắn nhập môn muộn, tuổi thì nhỏ, Thanh Huy tiên tôn khi ấy đang bế quan, chính ta là người truyền dạy từng chiêu kiếm cho hắn, đưa hắn lên con đường tu hành.

 

“Ta tận mắt thấy ngươi dùng Thanh Sương đả thương người!”

 

Hắn quát lại, phẫn nộ mà đau đớn.

 

“Ngươi dạy ta phải trung thực, chẳng lẽ vì người đó là ngươi, ta phải nhắm mắt nói dối sao?”

 

Ta khẽ nhếch môi.

 

“Vậy thì… kế tiếp đến lượt ngươi.”

 

Lưỡi kiếm chuyển hướng, chĩa thẳng vào người nữ nhân đứng giữa.

 

Lâm Âm Uyển.

 

Chỉ mấy năm không gặp, nàng đã khác hẳn, vẻ yếu ớt ngây thơ ngày xưa giờ biến thành một loại dịu dàng giả tạo đến rợn người.

 

“Ngươi và ta chưa từng gặp Thanh Sương vẫn yên trong thức hải của ta, vậy vết thương chí mạng trên cổ ngươi, là ai làm?”

 

Ta nhìn nàng, ánh mắt sắc như dao.

 

Câu hỏi ấy, suốt ngần ấy năm qua, vẫn là một mũi kim cắm trong tim ta.

 

Lâm Âm Uyển vẫn cố chấp cúi đầu, giọng run rẩy:

 

“Sư tỷ điên rồi… rõ ràng là tỷ hại muội…”

 

Ta không để nàng nói hết, kiếm khí xoẹt qua không trung, nhanh như chớp.

 

Ba đường sáng bạc lướt qua, ba người cùng lúc ngã khụy, trên mặt mỗi kẻ đều in một vết c.h.é.m sâu, da thịt lật ra, m.á.u tràn xuống đất

 

Cả không gian im phăng phắc.

 

“Coi như công bằng.”

 

Ta thu kiếm, giọng lạnh lẽo.

 

“Một vết cho một tội.”

 

Yến Hành bước ra từ sau lưng ta, cười nhạt:

 

“Chơi đủ rồi chứ? Còn lại, giao cho ta.”

 

Ánh mắt hắn lạnh như vực sâu, ba người kia toàn thân run rẩy, như con mồi đang nhìn thấy tử thần.

 

Gương mặt Lâm Âm Uyển bỗng trắng bệch.

 

Nàng ta luôn kiêu ngạo về dung mạo của mình, mà giờ đã có một vết c.h.é.m rạch dài trên má, m.á.u tươi chảy ròng ròng.

 

“Điên rồi! Ngươi thật dám ra tay với ta!”

 

Tiếng hét của nàng vang vọng, xé toang sự tĩnh mịch.

 

Chỉ một chiêu này, mọi lời đồn về phản đồ câu kết ma đạo đều được chứng thực.

 

Ta cười lạnh.

 

“Không chịu nói à? Vậy ta đảm bảo trước khi Thanh Huy thoát khỏi tâm ma, ta sẽ khiến các ngươi bị lột da, rút gân, c.h.ế.t không toàn thây.”

 

Ba năm qua, Thanh Huy tiên tôn vẫn còn đang vật lộn trong tâm ma kiếp. Đó vốn là ải dễ nhất với hắn, nhưng hắn mãi không qua được.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ba năm hắn vẫn bế quan không ra, chẳng có lấy một tia tin tức.

 

Còn trước mắt, hai kẻ bị ma chủng xâm nhập đứng im bất động, vết thương trên mặt không ngừng rỉ máu.

 

Chỉ có Lâm Âm Uyển, vết thương của nàng đã tự liền lại, da thịt phục hồi nhanh đến mức kinh người.

 

“Ta không tin!”

 

Nàng nghiến răng, triệu hồi trường kiếm, mũi kiếm đ.â.m thẳng về phía ta.

 

Ta nhìn nàng, trong lòng dâng lên chút khâm phục lạnh lẽo:

 

Dám phản kháng, quả thật rất có gan.

 

Nhưng tiếc thay, nàng ta vẫn đ.á.n.h giá ta quá thấp.

 

Một đường kiếm chớp qua, kiếm của ta xuyên thẳng tim nàng.

 

Ngay giây đó, ta cảm nhận được thứ gì đó dị thường.

 

Ta vung tay, một đoàn sáng lam bay khỏi n.g.ự.c nàng, rơi gọn vào lòng bàn tay ta.

 

“Trả lại cho ta!”

 

Lâm Âm Uyển hoảng loạn, ánh mắt không còn giả vờ dịu hiền, chỉ còn hoảng sợ và tham lam.

 

“Thứ này… là nguyên nhân ngươi khác thường?”

 

Ta nhìn đoàn sáng lam, nó rít lên một chuỗi âm thanh lạ, tựa như linh khí hỗn loạn, phát ra những ký tự chói tai.

 

Ta khẽ vận linh lực, chuẩn bị nghiền nát nàng ta liền hét lên:

 

“Đừng! Nếu hủy nó, cả đời ngươi sẽ không biết chân tướng!”

 

Câu nói ấy… quen lắm.

 

Chính hồ diện thú từng nói lời tương tự với Yến Hành.

 

“Ta có thể nói hết cho ngươi biết! Toàn bộ nghi vấn của ngươi ta sẽ nói hết, chỉ cần trả lại thứ đó cho ta!”

 

Giọng nàng run rẩy, cầu khẩn, sợ hãi.

 

Rõ ràng đoàn sáng ấy là sinh mệnh của nàng.

 

Nhưng đã muộn rồi.

 

“Ta không muốn biết nữa.”

 

Ta khẽ nói, giọng bình thản đến đáng sợ.

 

“Có những chuyện… biết hay không, đã chẳng còn khác biệt.”

 

Ánh sáng lam nát vụn trong tay ta.

 

Một luồng khí xoáy đ.â.m thẳng vào n.g.ự.c ta, trong đầu ta hiện lên hàng trăm hình ảnh chớp nhoáng như đèn kéo quân.

 

Ta đã thấy tất cả.

 

Tên thật của luồng sáng ấy là Hệ thống.

 

Nó ký kết với Lâm Âm Uyển, trao cho nàng nhiệm vụ, những thưởng phạt và một mục tiêu duy nhất của nó là ngược dòng vận mệnh, chiếm đoạt khí vận.

 

Mà đối tượng chính là ta.

 

Ta, người mang thiên tư tuyệt thế, được thiên đạo ưu ái, bị nó định sẵn là mục tiêu để nàng soán vị.

 

Chỉ cần nàng cướp đi tất cả những gì ta có, biến ta thành kẻ bị vứt bỏ trong bùn lầy, thì khí vận của ta sẽ hóa thành sức mạnh nuôi dưỡng nàng.

 

Ta đã thấy rõ mọi màn kịch.

 

Chính Hệ thống kia đã giúp nàng giả tạo vết thương do Thanh Sương kiếm gây ra, rồi tạo ảo cảnh lừa Ngôn Loan, khiến hắn tin rằng ta ra tay hại người.

 

Hắn trở thành nhân chứng hoàn hảo chống lại ta.

 

Yểm thú mà Hạ Phồn nuôi cũng do nó ban tặng.

 

Đó là hiện thân của ác niệm, sinh ra từ phần tối sâu nhất trong lòng hắn.

 

Ban đầu hắn khống chế được, về sau lại nghiện cảm giác hận thù, tự tay nuôi lớn con quái vật ấy.

 

Còn với Thanh Huy, nàng chỉ cần nhiễu loạn tinh đồ và quẻ tượng, làm cho thiên đạo hiển thị rằng

 

“Người phục sinh kia sẽ là tâm ma kiếp của ngươi.”

 

Vậy là hắn tự chôn mình trong huyết giới bế quan, mãi không thể vượt qua tâm ma.

 

Tất cả đều nằm trong bàn tay của Hệ thống và trong dã tâm của nàng.