Chương 12
Điều khiến nàng đắc ý nhất, là Thanh Huy tiên tôn dường như thật sự có tình cảm với ta, nên càng khiến mọi thứ hỗn loạn và đau đớn hơn.
Ta thấy hết thảy âm mưu, phản bội, hãm hại, ghen ghét.
Cả việc ta bị ném xuống Vực Tối, chỉ là kết cục do họ cùng nhau dựng nên.
Nhưng Hệ thống không ngờ đến một biến số.
Là Yến Hành.
Kẻ lẽ ra phải hận ta đến tận xương, lại bước vào Vực Tối, mang ta ra, dùng m.á.u và xương mình nối lại mạng ta.
Khi Hệ thống tan biến, phản phệ bắt đầu xuất hiện.
Căn cốt và linh căn mà Lâm Âm Uyển cưỡng ép hấp thu trong bao năm, bắt đầu tự bạo ngược trở lại.
Nàng quằn quại gào thét, da nứt, xương gãy, linh mạch đứt rời tiếng rên rỉ dần biến thành tiếng thét kinh hoàng.
Ta nhìn nàng, chỉ nói khẽ:
“Đồ của người khác… đoạt đi rồi sớm muộn cũng phải trả lại.”
…
“Lấy nó ra khỏi ta đi… ta không cần nữa, không cần nữa!”
Lâm Âm Uyển lăn lộn trên mặt đất, xương sống như bị đ.â.m xuyên ra khỏi da thịt, m.á.u b.ắ.n tung tóe.
Nàng tự móc đan điền, dùng tay xé rách bụng, kéo phăng linh căn ra khỏi cơ thể.
Ngôn Loan và Hạ Phồn đều c.h.ế.t lặng.
Nỗi kinh hãi khiến họ cứng đờ, không dám thở.
“Sư tỷ, là… là nàng ta xúi giục ta, không liên quan đến ta đâu!”
Ngôn Loan quỳ sụp, giọng run lẩy bẩy, trong lòng chỉ cầu mong Thanh Huy tiên tôn nhanh chóng xuất quan.
“Sư muội… vì cùng là đồng môn… xin tha cho ta một mạng…”
Hạ Phồn cố cười gượng, nhưng khi cúi đầu, hắn bỗng thấy bụng mình đau nhói như bị xé toạc.
Không phải ảo giác.
Bởi vì ta đã moi linh căn của hắn ra.
“Tu tiên bao nhiêu năm rồi, sư huynh xuống làm phàm nhân thêm lần nữa thì có sao.”
“Linh căn này… ta sẽ tặng lại cho tiểu sư muội.”
Giọng ta lạnh như sắt.
“Không cần ngươi nhân nghĩa thay người khác. Ngươi thương hại nàng thì ta sẽ giúp ngươi toại nguyện.”
Linh căn của Hạ Phồn được ta ép vào đan điền của Lâm Âm Uyển, trên đó ta giăng mấy tầng phong ấn, khóa chặt bằng trận pháp.
“Kể cả khi ngươi móc bụng ra, linh căn này cũng không rời khỏi ngươi được. Ngươi sống bao lâu nó sẽ theo ngươi bấy lâu. Ngươi đau bao nhiêu nó sẽ khuếch đại gấp mười lần và trả lại cho ngươi”
Một chiêu, kết thúc hai món nợ.
Ta thật thông minh mà
Còn Ngôn Loan, ta phế hai tay và tước sạch tu vi của hắn.
“Những gì ta dạy ngươi hôm nay, ta lấy lại. Tất cả đều là thuận theo nhân quả.”
Ngôn Loan trợn mắt, không tin nổi ta lại tàn nhẫn đến thế.
Hắn há miệng định mắng, nhưng không phát ra tiếng.
“Cấm ngôn chú. Không c.h.ế.t thì vĩnh viễn không giải.”
Ta nói khẽ, ánh mắt hắn đỏ rực, m.á.u ứa ra nơi khóe môi.
Và khi Thanh Huy tiên tôn xuất hiện, ta vừa khéo lau sạch m.á.u trên lưỡi kiếm.
Dưới chân là một vũng đỏ thẫm, ánh m.á.u phản chiếu ánh mắt của ta.
“Ngươi đến thật đúng lúc.”
“Ta chờ ngươi… rất lâu rồi.”
“Ta muốn đòi lại Thanh Sương.”
Thanh Huy sững lại.
“Nó đã gãy rồi, kiếm linh tan biến, giờ chỉ còn là mảnh sắt vụn.”
Hắn tưởng ta sẽ đưa ra điều kiện khác, nhưng ta chỉ lặp lại:
“Ta chỉ muốn Thanh Sương.”
Hôm nay ta đến chỉ vì nó.
Thanh Huy tiên tôn im lặng rất lâu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trải qua tâm ma, hắn tu vi đại giảm, thọ mệnh không còn bao nhiêu, mà Yến Hành lại đang đứng bên cạnh, ma khí cuộn quanh như vực sâu, chỉ chờ ta gật đầu ra lệnh g.i.ế.c.
Hắn không thể lấy Vân Tiêu tông ra mạo hiểm.
Cuối cùng, một hộp linh khí trôi tới trước mặt ta, trong đó là những mảnh sắt vỡ vụn, chính là Thanh Sương.
“Liên Y…”
Thanh Huy khẽ gọi ta, giọng mang chút van xin, nhưng bị Yến Hành cắt ngang.
“Nói lắm thế. Trời sắp tối rồi đấy.”
Ba kẻ còn sống sót đã bị hắn trói trong kết giới, Linh Thất đứng gác bên ngoài.
Yến Hành nhìn Thanh Huy tiên tôn, hơi ngẩn ra.
“Già đầu rồi à? Tóc bạc, khí tức mục nát đến thế…”
Thanh Huy tiên tôn khẽ run.
Còn ta không hề liếc hắn thêm một cái.
“Đi thôi. Vật đã đến tay.”
Nếu đã có thể vá lại mình, thì một ngày nào đó ta cũng có thể vá lại Thanh Sương.
Yến Hành gật nhẹ, phất tay cả ba người kia bị ném xuống vực tối.
“Có qua có lại mà thôi”
Ta giả vờ không nhìn thấy, chỉ nắm chặt hộp đựng Thanh Sương trong tay.
Từ nay về sau, đối với ta không còn chính đạo, cũng chẳng ma đạo.
Chỉ còn đạo của riêng ta, một con đường tùy tâm, tùy ý, tiêu d.a.o tự tại.
Hiểu ra điều ấy, mọi ràng buộc trong ta rơi rụng sạch, bước chân trở về cũng nhẹ như gió qua núi.
“Từ nay, Liên Y không độ thiên, chỉ độ chính mình.”
Ba trăm năm sau.
Trong bí cảnh Mật Vân, mây mù vẫn giăng như buổi đầu gặp gỡ.
Yến Hành ôm trong lòng một chú mèo trắng nhỏ, lông mềm như bông tuyết, vừa đi vừa nói huyên thuyên, giọng đầy hoài niệm:
“Nhi tử à, chính nơi này đó, năm xưa mẫu thân con làm thế này thế kia, rồi phụ thân con… liền thành người của nàng luôn.”
Hắn nghiêm túc đến mức buồn cười, kể cho nhi tử nghe chuyện năm xưa như kể một câu chuyện truyền thuyết.
“Đây là chỗ phụ mẫu con định tình, hôm nay phụ thân đưa con đến, cũng là vì dì Thanh Sương muốn ôn lại kỷ niệm đó…”
Chú mèo nhỏ nghiêng đầu, đôi mắt trong veo như hồ nước.
Nghe đến đây, nó mở miệng hỏi, giọng non nớt mà khiến Yến Hành suýt sặc:
“Nhưng con nghe dì Thanh Sương nói, mẫu thân đã đ.â.m phụ thân rất nhiều lần… Phụ thân ơi, lúc đó người thích bị mẫu thân đ.â.m sao?”
Yến Hành sững người, não bộ vốn tê liệt mấy trăm năm như bị đ.á.n.h cho bật công tắc.
Ánh mắt hắn ngây ra mấy nhịp, rồi đột nhiên bật cười.
“Đúng rồi nhỉ…”
Hắn cúi xuống, bế chú mèo lên cao, bước chân chầm chậm tiến về phía người nữ nhân đang hái linh thảo dưới sườn núi.
“Liên Y, chúng ta… trước đây chẳng phải kẻ thù sao?”
Giọng hắn hơi run, mang theo vẻ không tin nổi.
Hắn từng nói sẽ khiến ta sống không bằng c.h.ế.t, sẽ trói ta lại để hành hạ cả đời.
Vậy mà giờ đây, trong tay hắn lại là nhi tử của chúng ta.
Ta quay lại, ánh nắng nhuộm mái tóc dài màu mực.
Trên môi là nụ cười nhạt, vừa dịu dàng vừa trêu chọc:
“Phải đấy, đến c.h.ế.t cũng phải đối đầu mà.”
Ta kéo hắn cúi xuống, để trán ta và hắn khẽ chạm nhau.
“Rồi rồi đã đối đầu xong rồi.”
“Đi chơi đi.”
Giọng nói hờ hững, nhưng khóe môi khẽ cong, ánh mắt lại chan chứa ấm áp.
Ta đang bận, bận sấy thảo dược, bận phơi nắng, bận sống nốt phần đời không thuộc về chính đạo, cũng chẳng vướng ma đạo.
Một người hai meo trọn đời bên nhau
Trên trời, gió thổi qua đỉnh núi, mang theo tiếng cười nhàn nhạt.
Phu thê đối bái, đầu đối đầu, cũng chẳng sai.
— Hết —