Liên Y

Chương 5



 

Chương 5

 

Khi ấy, ta nghĩ mình chắc chắn phải c.h.ế.t.

 

Nhưng đến năm thứ hai trăm trong phong ấn, ta bỗng hồi sinh, từ trong hư vô bò ra.

 

Ta sống lại nghĩa là Yến Hành cũng không c.h.ế.t.

 

Nghĩ đến đó, ý niệm đầu tiên trong đầu ta là quay về tông môn báo tin.

 

Nhưng khi ta lê tấm thân tàn tạ trở lại Vân Tiêu Tông, trước mắt là cảnh sư tôn và các đồng môn quây quanh một thiếu nữ trẻ tuổi, cử hành sinh thần cho nàng.

 

Mọi người cười nói vui vẻ, sư tôn còn trao cho nàng Thanh Sương đó chính là thanh kiếm bản mệnh của ta.

 

Ta chưa kịp hỏi, Thanh Sương dường như cảm nhận được ta, phá tan hộp kiếm, lao thẳng về phía ta, cứa vào tay nàng, rồi bay về nhập vào ta.

 

Giữa tiếng kinh hô, ta đứng giữa sảnh đường, m.á.u me khắp người, nhìn lên bục cao nơi thiếu nữ mặc cẩm y hoa phục đang trừng mắt nhìn ta.

 

Chỉ một ánh nhìn, ta và nàng đều hiểu rõ.

 

Chúng ta có hai khuôn mặt gần như giống hệt nhau.

 

Nước mắt lưng tròng, nàng chìa tay về phía ta, giọng run run:

 

“Vị đạo hữu này, có thể trả lại quà mà sư tôn ban cho ta được không?”

 

Đó chính là lần tái ngộ của ta và cả sư môn, cũng là lần đầu tiên ta gặp tiểu sư muội Lâm Âm Uyển.

 



 

Ta nằm trên chiếc giường đã quen thuộc suốt mấy tháng, lật qua lật lại, chẳng tài nào ngủ được.

 

Ký ức về Vân Tiêu Tông về sư tôn, về đồng môn, về những chuyện ta muốn quên mà không thể, chúng lại theo đêm dài mà cuộn trào trong tâm trí.

 

Ngày ấy, khi trở về, ta không trả lại Thanh Sương kiếm.

 

Chỉ khom người, hành lễ trên đại điện:

 

“Sư tôn, đệ tử Liên Y có chuyện trọng yếu muốn bẩm báo.”

 

Ta muốn nói đến việc Yến Hành đã phá ấn trở lại nhân gian, nhưng Thanh Huy Tiên Tôn người vốn luôn lạnh lùng như sương tuyết dường như chẳng nghe thấy.

 

Ngược lại, ánh mắt ông run rẩy, mang theo nét vui mừng, khẽ gọi ta một tiếng:

 

“Liên Y.”

 

Sư huynh, sư đệ cũng mừng rỡ, hân hoan như gặp lại cố nhân.

 

Chỉ có tiểu sư muội Lâm Âm Uyển mới nhập môn là bị gạt sang một bên, hoàn toàn bị lãng quên.

 

Khi ấy ta còn tưởng, mọi người thật sự vui mừng vì ta đã trở về.

 

Nhưng rồi… mọi thứ đều đổi khác.

 

Lâm Âm Uyển khóc lóc đòi c.h.ế.t, cả tông môn hoảng hốt khuyên can.

 

Sau đó, nàng lại chủ động thân cận với ta, cười nói dịu dàng, một tiếng sư tỷ, hai tiếng sư tỷ.

 

Nhưng mỗi lần gặp, nàng đều mang thương tích trở về.

 

Ban đầu, mọi người không tin là ta gây ra, cho đến lần cuối cùng, trên cổ nàng xuất hiện vết kiếm chí mạng, vết thương rõ ràng là từ Thanh Sương kiếm mà ra.

 

Khi ấy Thanh Sương vẫn yên ổn trong thức hải của ta, ta thậm chí đã cố tránh gặp nàng, để khỏi chuốc thêm phiền toái.

 

Nhưng không hiểu vì sao, vết thương ấy lại mang dấu kiếm của Thanh Sương.

 

Một vết kiếm quá đặc trưng khiến ta không còn lời nào biện bạch.

 

Tệ hơn nữa, tiểu sư đệ còn đứng ra làm chứng, nói tận mắt thấy ta ra tay.

 

Họ muốn ta giao nộp Thanh Sương kiếm, bản mệnh chi kiếm đã gắn liền với linh hồn ta.

 

Ta đương nhiên không đồng ý.

 

Nhưng ta không ngờ, ngay cả sư tôn người cũng là mộy kiếm tu lại ra tay tàn nhẫn đến thế.

 

Ông cưỡng ép xông vào thức hải ta, rút Thanh Sương ra, rồi tự tay bẻ gãy.

 

“Thanh Sương là do ta ban tặng” ông nói.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

“Nay ta có quyền thu hồi.”

 

Ta sững sờ, không nói nổi một lời.

 

Tiếng gãy của kiếm vang vọng trong đầu ta, như linh hồn bị xé nát.

 

Thanh Sương, vì để bảo vệ ta, đã nhận lấy phần lớn phản phệ, còn bản thân ta gần như c.h.ế.t đứng ngay tại chỗ.

 

Khi thanh kiếm vỡ vụn, kiếm linh cũng tiêu tán, để lại trong thức hải ta chỉ còn một mảnh tàn hồn yếu ớt.

 

Từ đó, nó không khác gì một mảnh sắt gãy vô dụng.

 

Ta quá yếu.

 

Yếu đến mức ngay cả bản mệnh kiếm cũng không thể bảo vệ, yếu đến mức bị móc linh căn, cắt tiên cốt mà không thể trả thù, chỉ có thể nằm đây, thoi thóp chờ c.h.ế.t.

 

Liên Y, ngươi đúng là một kẻ vô dụng.

 

Ta bị ném xuống vực tối, tầng tầng ma khí đen đặc tràn ra, dần dần bao phủ lấy thân thể ta trên giường như muốn nuốt chửng tất cả.

 



 

“Liên Y!”

 

Giọng nói quen thuộc kéo ta khỏi cơn ác mộng đen đặc.

 

Yến Hành đứng bên giường, sắc mặt âm trầm, một cước đá mạnh vào thứ đang quấn trên mặt đất.

 

“Ngươi ở đâu chiêu về được con Yểm thú này vậy?”

 

Ta liếc nhìn bóng đen đang run rẩy, giọng bình thản đến mức nghe như nói chuyện thường nhật:

 

“G.i.ế.c đi.”

 

Yến Hành hơi khựng lại, ánh mắt dò xét:

 

“Ngươi… không bị ảnh hưởng chứ?”

 

Hắn nhớ rõ vừa rồi mình cảm nhận được một tầng ma khí dày đặc, tưởng rằng ta đã sắp nhập ma.

 

Yểm thú là một loài ma vật chuyên gieo ác mộng, khơi dậy trong lòng người nỗi sợ và hận sâu nhất, hút lấy cảm xúc tiêu cực mà sống.

 

Nếu tâm thần yếu, người bị nó xâm nhập sẽ lạc vào ảo cảnh, tự sinh tâm ma.

 

Ta nhàn nhạt đáp:

 

“Không có. Chỉ là nhớ lại vài chuyện cũ, thấy không vui thôi. Chứ nhập ma thì chưa đến mức đó.”

 

Yến Hành cười nhạt:

 

“Thật đáng tiếc. Ta còn tưởng sắp có đồng tộc mới.”

 

Nói xong, hắn vung tay. Một chưởng rơi xuống, Yểm thú tan thành khói đen, chẳng để lại chút tro bụi nào.

 

Cùng lúc ấy, ở nơi xa, có kẻ trúng phản lực, phun ra một ngụm máu, chắc là người điều khiển Yểm thú.

 



 

“Ngươi tới tìm ta có chuyện gì?”

 

Ta xoa nhẹ mi tâm, không buồn bắt lời hắn.

 

“Thái độ gì đấy?”

 

“Định vờ như không quen ta sao?”

 

Yến Hành nhướn mày, có chút không vui.

 

Cả ma vực này là lãnh địa của hắn, muốn tới đâu thì tới, cần gì phải báo trước.

 

Lần này hắn tới, chỉ vì cảm nhận được ma khí bất thường quanh nơi ta ở.

 

Ta hạ giọng:

 

“Ta không có ý đó. Chẳng phải ngươi bảo ta sẽ phải làm việc cho ngươi sao? Ta đang đợi xem ngươi muốn ta làm gì.”

 

Ta vẫn nhớ rõ, ngày hắn cứu ta, còn nói nợ mạng trả bằng thân thể, ta nghĩ hắn sẽ sớm ra điều kiện.