Chương 4
Đại ma đầu này nghiêm túc sao? Ta thân là một kẻ liệt toàn thân, lại bảo ta xoa bóp cho hắn?
“Thôi, quên mất ngươi là phế nhân.”
Giọng hắn mang chút tiếc nuối như thật.
Ta: “…”
Được rồi, không thèm so đo với kẻ điên.
“Long cốt, ta lấy về rồi.”
Yến Hành ngồi xuống cạnh giường, lấy ra từ nhẫn trữ vật một chiếc hộp ngọc.
Khi nắp mở ra, ánh sáng trắng dịu lan khắp gian phòng, một đoạn xương rồng trong suốt, còn lưu lại linh khí dào dạt, dường như vừa bị chặt xuống không lâu.
“Biết ngươi ưa sạch sẽ, ta đã rửa nó nhiều lần rồi…”
Ta ngẩn ra.
Một cảm xúc lạ trào dâng trong lồng n.g.ự.c có chua xót, có nặng nề mà khó hiểu, khiến ta nhất thời nghẹn lời.
Vừa định nói gì đó, lại thấy hắn gục xuống mép giường, ngủ thiếp đi.
Gương mặt hắn, khi không còn sát khí, trông thật tĩnh lặng.
Trên cổ, có ba vết cào sâu đến tận xương, chứng minh hắn đã phải liều đến mức nào mới đoạt được khúc long cốt này.
Ta lặng im rất lâu, cuối cùng vẫn không nhịn được mà khẽ nói:
“…Cảm ơn.”
Khóe môi người nam nhân đang ngủ khẽ nhếch lên.
Ta cố gắng dịch bàn tay yếu ớt của mình, đặt lên thái dương hắn, nhẹ nhàng ấn một chút xem như đáp lại lời hắn nhờ khi nãy.
Việc luyện hóa long cốt tốn rất nhiều thời gian.
Đến ngày phải nối xương cho ta, Yến Hành lại thoáng do dự.
“Long cốt bá đạo, sức ép rất lớn. Cơn đau khi dung hợp ngươi có chịu nổi không?”
Thân thể ta giờ thậm chí còn yếu hơn cả phàm nhân.
Hắn vốn có thể chọn loại linh cốt nhẹ hơn, dễ dung hòa, nhưng lại chọn long cốt, vì trong trí nhớ hắn, ta từng kiêu ngạo, tài năng, không phải người cam chịu làm phàm tục.
Còn việc vì sao hắn không tự tay đi đoạt lại tiên cốt của ta?
Ta biết rõ lý do, đó là mối thù của ta, là nghiệp của ta, hắn không có tư cách xen vào.
Huống chi, với hắn mà nói, cảnh thầy trò phản bội, đồng môn tương tàn chính là vở kịch hay đáng xem nhất.
“Làm đi. Chẳng phải ngươi còn muốn ta làm nô bộc cho ngươi sao?”
Dù có c.h.ế.t vì đau, ta cũng không muốn c.h.ế.t như kẻ vô năng.
Ta còn phải tự tay lấy lại những gì bị cướp đi.
“Cũng đúng. Ngươi đau hay không thì liên quan gì ta, ta chẳng bao giờ làm lỗ vốn.”
Nói dứt, hắn vung tay một cái, đoạn long cốt đã luyện hóa hóa thành luồng sáng, xuyên thẳng vào lưng ta.
Một cơn đau kinh thiên động địa ập tới.
Gân xanh trên trán ta nổi lên, môi bị ta c.ắ.n đến rách toạc, m.á.u hòa với nước mắt tràn ra, cảm nhận rõ ràng đoạn xương mới đang cưỡng ép dung nhập vào thân thể mình.
“Há miệng.”
Giữa cơn mê man, ta nghe thấy tiếng hắn, liền theo bản năng làm theo.
Một viên đan d.ư.ợ.c được đặt vào miệng, tan ra thành dòng linh khí ấm, cơn đau cũng dần dịu lại.
Sau khi nối xong xương, Yến Hành bắt đầu bế quan.
Hắn hao tổn quá nhiều: trước đó thì mất đi tinh huyết, sau lại đoạt long cốt, luyện hóa, rồi giúp ta dung hợp.
Ta chưa bao giờ nghĩ, có một ngày ta và hắn lại rơi vào tình cảnh như thế này.
Người từng là kẻ thù không đội trời chung, giờ lại dùng m.á.u thịt mình nối xương cho ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta thực sự đã mang nợ hắn một món nợ lớn bằng cả sinh mạng.
…
Kiếm phong quét qua, cánh hoa rơi tán loạn.
Thu lại chiêu thức, ta đứng giữa vườn hoa, nhìn về phía Yến Hành người đang khoanh tay tựa vào cột đá.
Không biết hắn đã đến từ khi nào.
Ánh mắt hắn chứa đựng điều gì đó chưa kịp che giấu là ngạc nhiên, hay là… thán phục?
Ta thoáng khựng lại, nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ bình thản.
Yến Hành lấy lại vẻ điềm nhiên, giọng nhạt:
“Ngươi chưa có linh căn, luyện mấy thứ này để làm gì?”
“Dù luyện bao nhiêu, cũng chẳng bằng một kiếm của tu sĩ chân chính.”
Không có linh căn, nghĩa là không thể chứa hay vận linh lực, chiêu kiếm dù tinh diệu đến đâu cũng chỉ là công phu của phàm nhân.
“Chưa chắc đâu.”
Ta nhướng mày, giọng khẽ khàng mà tự tin.
“Ngươi dám đỡ một kiếm của ta không?”
Hắn nhếch môi cười khẩy:
“Hử? Sao lại không dám?”
“Ta đứng yên đây, ngươi còn…”
Lời chưa dứt, sắc mặt Yến Hành bỗng biến đổi.
Hắn cảm nhận được, giữa làn hoa tung bay, một lưỡi kiếm vô hình đã hình thành, khí thế ngưng tụ, linh lực bạo động xoáy quanh, kiếm ý lạnh buốt như c.h.é.m nứt không khí.
Đó là kiếm ý của phàm nhân.
Ta mím môi cười nhẹ:
“Ma tôn đại nhân, chuyên tâm chút đi.”
Một kiếm như gió.
Yến Hành buộc phải dựng kết giới đỡ, nhưng vẫn có một cánh hoa vẫn sượt qua má hắn, lưu lại vệt m.á.u mảnh như tơ.
Hắn khựng người, ánh mắt ngỡ ngàng:
“Liên Y… rốt cuộc ngươi là quái vật gì?”
Hắn vừa mới nối xương cho ta không lâu.
Một kẻ từng là phế nhân hoàn toàn, sao lại có thể ngộ ra kiếm ý nhanh đến thế?
Hơn nữa, thanh kiếm ta dùng chỉ là một cây kiếm gỗ tầm thường, vậy mà lại có thể tụ kết linh năng.
Dẫu có đang xem thường, hắn thân là ma tôn mà lại bị thương bởi một phàm nhân, làm sao không kinh hãi cho được.
“Quái vật?”
Ta hơi ngẩn ra, mỉm cười nhạt.
Từ trước đến nay, thứ ta nghe nhiều nhất là hai từ thiên tài.
Ta sinh ra vốn có tiên cốt, linh căn hiếm có, thiên phú xuất chúng, ai nấy đều nói ta là kỳ tài tu hành ngàn năm có một.
Từ khi bái nhập Vân Tiêu Tông, ta vẫn chưa từng làm họ thất vọng.
Thanh Huy Tiên Tôn thu ba đồ đệ, ta là nữ đệ tử duy nhất.
Vô luận học thuật pháp hay kiếm đạo, ta luôn là người lĩnh ngộ nhanh nhất, đứng đầu đồng môn.
Sư tôn dạy trừ ma vệ đạo, cứu khổ chúng sinh, ta tin đó là chính đạo, nên một lòng tuân theo.
Ba trăm năm qua, ta và Ma tôn Yến Hành không ngừng giao chiến, một người vì đạo, một người vì ma.
“Đạo của ta” là đạo sư môn dạy ta đi, là con đường chính đạo mà ta phải bước đi.
Ta chưa từng hoài nghi điều đó, cho đến ngày hắn công phá Vân Tiêu Tông, còn sư tôn đang bế quan, ta liền lấy thân làm phong ấn, giam hắn vào vực tối.