Học sinh trường Đại học Z đã bước vào kỳ nghỉ đông, khuôn viên trường vắng lặng hơn hẳn mọi ngày. Chiếc xe thể thao màu hồng của Chu Lai phô trương đậu ngay cổng trường, nhưng thứ thu hút hơn cả chính là cô gái đứng bên cạnh nó.
Trời lạnh, Chu Lai chỉ khoác chiếc áo len mỏng ôm sát cùng chiếc quần jeans bó, đường cong cơ thể hiện rõ qua lớp vải mỏng manh. Mái tóc đen dài hòa cùng sắc trắng của áo tạo nên một sự tương phản đầy ấn tượng.
Lâm Tư Dật biết Chu Lai đã đợi lâu, lòng dâng lên một nỗi áy náy. Anh lo cô sẽ lạnh, nên bước chân vội vã hơn. Đinh Lung Linh chợt chậm bước khi nhìn thấy bóng dáng kiêu sa đang đợi ở phía xa. Nụ cười trên môi cô ta dần tắt lịm.
Sắc đẹp của Chu Lai không cần bàn cãi. Chỉ cần đứng đó thôi, không cần nói cũng đã khiến người khác tự nhiên cảm thấy mình thua kém. Chẳng trách tại sao đàn ông đều muốn làm bạn với những cô gái như Chu Lai – không chỉ xinh đẹp, mà còn toát lên vẻ quyến rũ khó cưỡng.
Đinh Lung Linh không khỏi bất ngờ khi biết Lâm Tư Dật đã có bạn gái. Sau cú sốc ấy là sự ngỡ ngàng, bất lực, rồi tiếc nuối. Nhìn cô gái tựa vào xe đằng xa, cô vẫn không tin nổi. Suốt mấy năm đại học Lâm Tư Dật luôn độc thân, bao nhiêu cô gái tỏ tình nhưng anh chỉ chuyên tâm vào nghiên cứu, chẳng màng chuyện tình cảm.
Đinh Lung Linh từng nghĩ, chỉ cần mình đủ giỏi, đủ nỗ lực thì một ngày nào đó sẽ đứng ngang hàng với anh.
Yêu đơn phương là cuộc chiến một mình. Hiếm hoi lắm cô mới dám mở lòng tiến gần hơn, nào ngờ anh đã thuộc về người khác. Là người có học, nhân cách không cho phép cô nhòm ngó bạn trai người ta. Nghĩ lại cảnh mình hớn hở đòi anh thêm WeChat lúc nãy, cô bật cười tự giễu. Đúng là trò hề.
Buồn đau là điều không tránh khỏi, nhưng biết làm sao được?
Đinh Lung Linh quay lưng, bước đi theo hướng ngược lại. Kể từ hôm nay, mối tình thầm kín không ánh mặt trời của cô chính thức khép lại.
Thời tiết hôm nay ở thành phố H lạnh lẽo, con đường chính trong trường càng thêm hiu quạnh. Gió lạnh thổi qua ngọn cây, làm rơi rụng vài chiếc lá xanh cuối cùng, để lại sau lưng sự trống trải.
Chu Lai nhìn theo bóng lưng cô gái, nụ cười trên môi dần tắt lịm. Cô quay sang mở cửa xe bước lên, mặc kệ Lâm Tư Dật đứng phía sau.
Anh đứng hình. Mới giây trước cô còn cười tươi như hoa, giây sau suýt đập cửa xe vào mặt anh. Nhận ra cô đang giận, anh vội lên xe, chủ động nắm tay cô.
Chu Lai lập tức rút tay lại, nghiêng đầu nhìn anh với giọng châm chọc: “Lâm Tư Dật, anh hứa mười phút mà để em đợi gần mười lăm phút đấy! Anh không có khái niệm thời gian à?” Cô dùng ngón tay chọc vào ngực anh: “Có biết em đứng run cầm cập không?”
“Anh có thể chuộc lỗi không?” Lâm Tư Dật đưa ra giỏ dâu tươi vừa hái.
Chu Lai liếc nhìn giỏ dâu đỏ mọng, khẽ “Hừm” một tiếng: “Muốn dùng mấy quả dâu này dỗ em sao? Còn cô gái nãy thì anh tính giải thích thế nào?”
“Cô gái nào?” Anh hơi nhíu mày: “Ý em là Đinh Lung Linh?”
“Đinh Lung Linh? Gọi thân mật thế nhỉ?”
“…” Có… có sao đâu?
“Anh cho cô ta add WeChat rồi phải không?”
“Ừm…” Thực ra, anh chưa đồng ý.
“Giỏi lắm, ngay trước mặt bạn gái mà còn dám ‘mèo mả gà đồng’ hả?”
Lâm Tư Dật kiên quyết phản bác: “Anh không có.”
Bách Hoa Hoa nhịn cười không nổi trước cảnh cặp đôi “gà con” cãi nhau. Qua kính chiếu hậu, biểu cảm ngơ ngác của Lâm Tư Dật càng khiến cậu ta buồn cười. Một người đàn ông lạnh lùng giờ bị bạn gái chất vấn đến mức cụp đôi mắt xuống, mặt mày ngơ ngẩn. Một sự tương phản ấy thật thú vị.
Chu Lai vẫn không buông tha: “Lần Giáng sinh hồi trước, Đinh Lung Linh còn rủ anh đi chơi nhỉ? Cô ấy còn gọi anh ‘Tư Dật’ nữa…” Cô bĩu môi, lòng dâng lên một nỗi chua chát.
Lâm Tư Dật càng thêm bối rối: “Giáng sinh?”
“Đúng cái ngày em trả lại áo khoác cho anh đó!” Chu Lai nhớ rất rõ.
“Có thế ư? Sao anh không nhớ gặp cô ấy hôm đó?”
“Dám cãi nữa hả?”
“…”
Lâm Tư Dật thực sự không nhớ đã gặp Đinh Lung Linh hôm đó.
Cũng không trách được anh, lúc ấy anh đang nghe điện thoại của Chu Lai, khi Đinh Lung Linh đứng trước mặt, anh chẳng để ý, gần như không biết cô ta nói gì, làm gì.
Lúc đó, đầu óc anh chỉ có mỗi Chu Lai.
Nhưng anh chợt nhớ ra, hôm đó Chu Lai nói đã đi rồi, nhưng anh lại nhìn thấy xe cô.
Nếu không tận mắt thấy, anh đã tưởng cô thực sự rời đi.
Nhưng chính vì nhìn thấy xe cô, anh càng không dám tin cô vẫn còn ở lại.
“Vậy là hôm đó em đang ghen à?” Lâm Tư Dật chậm rãi kết luận.
Chu Lai giật mình, lập tức phủ nhận: “Em có ghen đâu!”
“Ừ.”
Anh không nói thêm gì, cúi đầu khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng lấy một quả dâu từ giỏ nhỏ.
Thật kỳ lạ, thay vì cảm thấy bực bội trước cơn giận của Chu Lai, trái tim anh lại dâng lên một niềm vui khó tả.
Những quả dâu này được trồng trong nhà kính, không phun thuốc nên rất sạch. Nhưng anh vẫn cẩn thận dùng khăn ướt lau đi lớp bụi có thể bám trên bề mặt, rồi đưa lên môi cô.
Chu Lai mím chặt môi không chịu ăn.
Cô vẫn đang hờn dỗi mà.
Lâm Tư Dật dịu dàng dỗ dành: “Anh tự tay trồng những quả dâu này đấy, em ăn thử đi được không?”
Ánh mắt Chu Lai chợt lấp lánh sự tò mò: “Anh trồng? Thật không đấy?”
“Thật.”
Không thể kiềm lòng trước sự hấp dẫn của trái dâu, cô đành miễn cưỡng há miệng cắn một góc nhỏ.
Vị ngọt thanh lập tức bùng nổ trong khoang miệng, nước dâu tươi mát lan tỏa khắp nơi.
Ngon tuyệt.
Lâm Tư Dật nhẹ nhàng đưa phần dâu còn lại vào miệng mình, rồi lấy thêm một quả khác đưa cho cô: “Em chỉ cần cắn phần đầu thôi.”
Chu Lai vừa nhai vừa hỏi bằng giọng vẫn còn hờn dỗi: “Sao lại chỉ cắn phần đầu?”
“Vì phần đầu ngọt hơn.”
Phần dưới không ngọt bằng thì để anh ăn.
Tuy bản tính ngang ngược và bướng bỉnh, nhưng Chu Lai không phải người ích kỷ. Cô tự tay lấy một quả dâu, lau sơ qua rồi đưa lên môi anh, ra lệnh: “Anh ăn phần đầu đi!”
Lâm Tư Dật ngoan ngoãn há miệng cắn một nhát. Trước khi kịp phản ứng, Chu Lai đã chồm tới hôn anh. Một tay cô vòng qua cổ anh, với vẻ ngang ngược đặc trưng, dùng lưỡi mở khoá đôi môi anh để cùng thưởng thức vị ngọt của phần dâu ngon nhất.
Bách Hoa Hoa phía trước gần như phát điên!
Cậu ta nín thở nắm chặt vô lăng, mắt dán thẳng về phía trước, trong lòng liên tục niệm “Nam mô a di đà Phật”.
Chu Lai hoàn toàn phớt lờ Bách Hoa Hoa. Có lẽ do đã quá quen với sự hiện diện của trợ lý lâu năm, cô xem cậu ta như không khí.
Nhưng Lâm Tư Dật lại không thoải mái khi có người ngoài. Tim anh đập nhanh, toàn thân cứng đờ.
Dù chỉ một ngày không gặp, nụ hôn này đủ để đánh thức mọi ký ức thân thể. Anh kìm nén h.am m.uốn đáp lại, để mặc Chu Lai tung hoành trong khoang miệng mình, không dám chủ động.
Bởi một khi mất kiểm soát, hậu quả sẽ khôn lường.
Cảm nhận được mình đang chiếm thế thượng phong, Chu Lai càng thêm phóng túng.
Một trái dâu nhỏ bị nghiền nát giữa đôi môi quấn quýt, rồi được nuốt xuống.
Một nụ hôn dâu tây.
Khi kết thúc, Chu Lai dùng ngón tay lau khóe môi anh, cười hỏi: “Có ngọt không?”
“Ngọt.” Nhưng không ngọt bằng em.
Lâm Tư Dật không thể hiểu nổi Chu Lai.
Cô rõ ràng đang giận anh, nhưng lại chủ động hôn anh.
***
Chu Lai bỗng dưng hết giận, còn rủ Lâm Tư Dật tối nay đi ăn ngon như chưa từng có chuyện gì.
Lâm Tư Dật đề nghị nấu ăn ở nhà.
Chu Lai không phản đối, dù sao đồ anh nấu cũng luôn ngon.
Cô thậm chí còn háo hức không biết tối nay anh sẽ làm món gì.
Nhưng tủ lạnh gần như trống rỗng, những thực phẩm Lâm Tư Dật mang từ quê lên hai hôm trước cũng sắp hết.
Vì còn sớm, họ quyết định đến siêu thị của một trung tâm thương mại gần đó. Các tầng trên là cửa hàng quần áo, nhà hàng sang trọng.
Bách Hoa Hoa đỗ xe ở tầng hầm rồi kết thúc nhiệm vụ trong ngày.
Trước khi chia tay, Lâm Tư Dật định tặng cậu ta ít dâu.
Hiếm khi gương mặt già dặn của Bách Hoa Hoa lại đỏ bừng: “Không cần đâu anh.”
Lâm Tư Dật cũng không ép.
Đến tầng một, ngay lối vào là cửa hàng điện thoại với logo quả táo cắn dở.
Nhớ đến chiếc điện thoại hỏng camera của anh, Chu Lai hỏi: “Anh mua điện thoại mới chưa?”
Lâm Tư Dật lắc đầu: “Chưa kịp.”
Chu Lai lập tức kéo anh vào cửa hàng Apple, yêu cầu nhân viên lấy chiếc iPhone 6 mới nhất – cùng đời với máy cô đang dùng.
Lâm Tư Dật không ngại, anh liếc nhìn giá 6.888 tệ cho bản 128GB. Đắt nhưng không phải không mua nổi.
Thực ra anh có chút tiền tiết kiệm sau nhiều năm sống giản dị, đủ để đặt cọc mua nhà ở thành phố H.
Nguồn thu nhập của anh ngoài lương nghiên cứu sinh, còn có tiền bản quyền sáng chế, nhuận bút viết chuyên mục cho tạp chí “China Nature”.
Nhưng khi thanh toán lại xảy ra chút rắc rối.
Lâm Tư Dật không mang theo nhiều tiền mặt, điện thoại hỏng camera nên không thể quét mã thanh toán, tài khoản ngân hàng liên kết cũng không mang theo.
Chu Lai đứng bên cạnh hào phóng giúp anh thanh toán.
Lâm Tư Dật nói với cô: “Tối anh trả lại em.”
Chu Lai mặt lạnh ngắt: “Anh tính toán rõ ràng với em thế à?”
“Không phải.”
Anh lắc đầu: “Tiền của ai cũng không phải gió thổi tới.”
“Nhưng em thích tiêu tiền cho anh mà.” Số tiền này với Chu Lai chẳng đáng là bao.
Lâm Tư Dật bật cười: “Em xem anh là trai bao à?”
Chu Lai trừng mắt: “Sao? Anh đồng ý không?”
“Cũng không phải không được.”
Cô ngạc nhiên: “Không ngờ anh lại có tố chất làm trai bao đấy! Nói đi, muốn em cho anh cái gì?”
“Không biết em có cho nổi không.”
Chu Lai không phục: “Anh muốn gì?”
Giọng Lâm Tư Dật khẽ run: “Em.”
“Mơ đi!”
Chu Lai bất ngờ phát hiện, cái tên “Lâm Không Ngoan” này còn giỏi nói ngọt nữa chứ!
Nhưng phụ nữ mà, ai chẳng thích nghe những lời như thế.
Mua điện thoại mới, cắt sim, đăng ký tài khoản, cài đặt ứng dụng.
Lâm Tư Dật đăng nhập WeChat trước mặt Chu Lai. Vừa vào ứng dụng, một dấu chấm đỏ chói mắt hiện lên mục danh bạ. Nhấp vào thì đó là lời mời kết bạn.
Chu Lai bên cạnh lại khẽ “Hừ”: “Add đi, sao không add nữa?”
Vòng vo mãi lại quay về điểm xuất phát.
Lâm Tư Dật liếc nhìn cô, ánh mắt thận trọng: “Thực sự không như em nghĩ.”
Chu Lai thẳng thừng giật lấy điện thoại, mở danh bạ, chấp nhận lời mời kết bạn.
Xong xuôi, cô trả lại điện thoại cho anh: “Em đâu có hẹp hòi thế! Chọc anh chút thôi mà.”
“Vậy… em không ghen à?”
“Ghen cái gì? Chắc em rảnh quá không biết làm gì.”
Chu Lai kéo anh về phía thang máy: “Đi mua đồ thôi.”
Trong lòng Chu Lai đúng là có chút khó chịu, nhưng cảm giác ấy tan biến ngay khi thấy thái độ của Lâm Tư Dật.
Cô tin anh, một niềm tin vô điều kiện, rằng anh không phải loại người đó.
Nhưng tâm trạng Lâm Tư Dật như vừa trải qua một chuyến tàu lượn.
Anh tưởng Chu Lai thực sự để ý, nào ngờ cô chẳng bận tâm chút nào.
Cô dường như không hiểu được cảm giác của anh khi thấy cô thân mật với người đàn ông khác. Tim anh như bị bàn tay vô hình bóp nghẹt, ngạt thở.
Đêm qua, Lâm Tư Dật gần như thức trắng, chỉ khi điện thoại Chu Lai hết pin tắt ngấm, anh mới thôi ánh nhìn về phía cô.
Chu Lai không hề hay biết sự thay đổi tâm trạng của anh, bởi biểu cảm anh luôn điềm tĩnh như không.
Bước vào siêu thị, Lâm Tư Dật điều chỉnh tâm trạng, đẩy xe hàng.
Đây là lần đầu tiên hai người cùng đi siêu thị. Lúc này siêu thị khá vắng nhưng máy sưởi vẫn chạy hết công suất.
Chu Lai đi bên cạnh anh, đột nhiên cảm thấy họ giống như một cặp vợ chồng trẻ. Tan làm đi chợ, cùng nhau nấu ăn. Cuộc sống giản đơn mà cô hằng mong ước, giờ đã thành hiện thực.
Hai người thẳng tiến đến khu rau củ.
Chu Lai hoàn toàn mù tịt về chọn lựa thực phẩm. Cô cầm đại một củ khoai tây, bị Lâm Tư Dật ngăn lại: “Củ này bị xanh, đổi củ khác đi.”
“Xanh là chưa chín à?”
“Không phải.”
Anh cầm củ khoai giải thích: “Màu xanh là do diệp lục, bản thân nó không độc nhưng phản ánh lượng solanine tăng cao.”
Chu Lai vẫn ngơ ngác: “Thì sao?”
“Solanine là chất độc, chỉ cần 0.2-0.5 gram đủ gi.ết ch.ết người lớn.”
Hiểu ra vấn đề, ánh mắt Chu Lai dành cho anh lấp lánh sự ngưỡng mộ khó giấu.
Họ mua khá nhiều thứ, đủ dùng vài ngày để khỏi phải chạy đi chợ mỗi ngày.
Lâm Tư Dật âm thầm lên thực đơn: hôm nay ăn gì, ngày mai ăn gì. Thời gian tới anh sẽ thường xuyên qua nhà Chu Lai, trường học cũng không có việc gì nhiều. Lần này anh quay về cũng chỉ vì cô.
Đến quầy thịt, anh chọn mấy miếng sườn non tươi ngon. Nhà Chu Lai có lò nướng, anh định làm món sườn nướng với ngũ vị, chắc chắn cô sẽ thích.
Mua xong nguyên liệu, buổi mua sắm cũng gần kết thúc. Hai người đẩy xe hàng đi tính tiền, khi đi ngang khu vực bao cao su, Chu Lai đột nhiên dừng bước.
Lâm Tư Dật ngơ ngác: “Còn cần mua gì nữa không?”
Chu Lai ngượng ngùng nhưng vẫn gượng hỏi: “À… anh có mua bao cao su không?”
Anh choáng váng.
Đầu óc như phát nổ, miệng khô đắng, không biết trả lời thế nào.
Chu Lai không đợi anh phản ứng, kéo tay anh tiến thẳng về phía kệ hàng nhạy cảm đó.