Khi bước ra khỏi trung tâm thương mại, thành phố đang chìm trong khoảnh khắc giao thoa giữa ngày và đêm. Những bóng tím hoa cà như từ trời cao rơi xuống, ôm trọn lấy phố xá. Tết Nguyên Đán tuy chưa tới, nhưng ánh đèn lấp lánh đã thắp lên khắp trung tâm, rực rỡ như niềm vui đang ùa về.
Trên đường về, bầu không khí giữa Chu Lai và Lâm Tư Dật trở nên khó tả, nhất là sau khi món đồ “cỡ đại” kia được bỏ vào giỏ hàng. Giữa hai người như có một tấm màn trắng mỏng manh nhưng dày đặc che ngang, khiến cảm xúc trở nên mơ hồ khó nắm bắt.
Lâm Tư Dật chăm chú lái xe, đôi mắt đen như ngọc thạch ánh lên dưới ánh đèn đường loang loang. Anh mím môi, vẻ mặt nghiêm nghị, rơi vào trạng thái quen thuộc mỗi khi suy tư. Dáng vẻ ấy khiến người khác khó dám làm phiền, như thể một bức tường vô hình ngăn cách anh với thế giới bên ngoài.
Còn Chu Lai thì ngoan ngoãn ngồi bên ghế phụ, tựa đầu vào cửa kính ngắm phố xá qua làn mưa lất phất, nụ cười mỉm trên môi khi nhớ lại hình ảnh Lâm Tư Dật lúng túng trong siêu thị lúc nãy. Có lẽ anh chưa kịp chuẩn bị tinh thần khi cô đột ngột đề nghị mua bao cao su.
Xe về đến tầng hầm, cả hai vẫn im lặng. Chỉ khi bước vào thang máy, Chu Lai mới không nhịn được, dùng ngón trỏ chọc nhẹ vào eo anh.
Lâm Tư Dật giật mình, toàn thân cứng đờ. Anh vốn rất nhạy cảm ở chỗ đó. Thấy vậy, Chu Lai càng thích thú, lại cố tình chọc thêm một phát nữa. Lần này, anh nhanh tay nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, ngón tay thon dài khẽ đan vào kẽ tay cô, hai bàn tay quấn quýt không rời.
Bàn tay Lâm Tư Dật ấm áp đến lạ, trái ngược hoàn toàn với bàn tay lạnh ngắt của Chu Lai. Anh nhíu mày, giọng lo lắng: “Sao tay em lạnh thế?”
Chu Lai bình thản nhún vai: “Em cũng không biết nữa.”
Cô không cảm thấy lạnh, chỉ là tay thì luôn lạnh như băng. Lâm Tư Dật đặt túi đồ xuống sàn, dùng cả hai tay ủ ấm cho cô. Thang máy từ từ lên cao, Chu Lai áp má vào ngực anh, khẽ hỏi: “Anh vẫn đang nghĩ về chuyện đó à?”
Lâm Tư Dật khẽ giật mình, lòng dâng lên cảm giác khó tả. Như pháo hoa bùng nổ trong chớp mắt, như chuồn chuồn chạm mặt nước thoáng qua, một niềm hạnh phúc mơ hồ nhưng gần đến ngỡ ngàng, khiến anh không dám tin là thật.
Anh không phủ nhận, cũng chẳng xác nhận.
Chu Lai nhìn anh với ánh mắt nửa như trêu chọc, nửa như âu yếm, nhón chân thì thầm bên tai: “Anh ngại rồi hả?”
Vành tai Lâm Tư Dật lập tức ửng đỏ.
Về đến nhà, anh rót ngay một ly nước ấm đưa cho cô, bắt cô hai tay giữ để làm ấm. Trong lúc cô uống nước, anh bắt đầu phân loại đồ đạc trong túi, thứ nào cần bảo quản lạnh thì cho vào tủ, thứ nào cần đông thì cất ngăn đá.
Cuối cùng, chỉ còn lại một hộp nhỏ màu đen, nhìn thoáng qua cứ ngỡ là bao thuốc lá.
Trong siêu thị, Chu Lai đã nghiêm túc so sánh kích cỡ rồi chọn hộp này. Cô kéo tay áo anh, kéo anh sát lại gần, thì thầm bên tai: “Lâm Tư Dật, anh phải dùng cỡ đại đấy.”
Lâm Tư Dật chưa từng tìm hiểu về chuyện này, mặt đỏ bừng, ngượng ngùng hỏi lại: “Tại sao?”
Chu Lai xòe bàn tay nhỏ ra, cười híp mắt: “Vì em đã dùng tay đo rồi mà.”
Câu trả lời khiến anh muốn độn thổ.
Những hình ảnh nóng bỏng ngày ấy lại ùa về. Lâm Tư Dật nhớ lại cảnh mình nắm tay Chu Lai áp vào chỗ nhạy cảm nhất, không phải để khoe khoang, mà chỉ muốn cô hiểu rõ kích thước của anh. Nhưng kết cục lại vượt xa dự tính, mọi chuyện cứ thế thuận theo tự nhiên…
Giờ nghĩ lại, anh vẫn không hiểu sao lúc đó mình lại liều lĩnh đến thế, như thể đang xúc phạm đôi bàn tay ngọc ngà của cô.
Lắc đầu xua tan ý nghĩ, Lâm Tư Dật cất nhanh hộp đồ vào túi, tập trung vào việc chuẩn bị bữa tối.
Chu Lai thay bộ đồ ở nhà, buộc tóc đuôi ngựa, những lọn tóc xoăn nhẹ đung đưa sau lưng trông vô cùng sống động. Trong khi anh nấu nướng, cô ngồi cạnh lướt điện thoại, đôi lúc ngẩng lên trao nhau ánh mắt đắm đuối, không gian tràn ngập hạnh phúc giản dị.
Gần đây, Weibo đang rộ trào lưu tặng quà, Chu Lai cũng hùa theo bằng cách tổ chức minigame “theo dõi + chia sẻ để nhận Mercedes”. Sau khi thảo luận với đồng nghiệp, cô quyết định chọn giải nhất là một chiếc xe hơi – chơi lớn mới thu hút!
Đúng 6 giờ tối, Chu Lai đăng bài lên Weibo. Chỉ trong một giờ, bài đã nhận được hàng nghìn lượt chia sẻ:
[“Lần đầu thấy tặng xe luôn!”]
[“Quá xá đã! Mong là mình trúng”]
[“Đừng tranh với taoaaa!”]
[“@Tấn Giang Ngân Bát, cậu muốn Mercedes không? Vào đây liền!”]
Chu Lai âm thầm tính toán, nếu mua thêm lượt tiếp thị thì chắc chắn sẽ đạt hơn 100k lượt chia sẻ.
***
Tối nay, anh Lâm Tư Dật vẫn chuẩn xác đến từng chi tiết khi nấu những món mà Chu Lai yêu thích: sườn nướng thơm lừng, cà tím xào thịt băm đậm đà, cải chua cay vừa miệng, thêm cả một con cá hấp thanh nhẹ. Hai anh em quây quần bên mâm cơm bốn món, nhìn có phần hơi xa hoa, khiến Chu Lai thoáng nghĩ chắc chẳng thể ăn hết được. Ai ngờ, đến cuối bữa, cô lại cảm thấy vẫn chưa đủ, ăn một cách ngon lành và trọn vẹn hơn cả mong đợi.
Ăn nhiều quá nên bụng Chu Lai hơi phình ra. Cô thầm nhắc bản thân phải cẩn thận hơn, sao lại chỉ biết ăn vào những lúc quan trọng thế này chứ? Nhưng cũng đành trách Lâm Tư Dật, nếu cứ được anh nuông chiều chăm sóc như thế này chắc cô thật sự sẽ khó mà giữ được dáng.
“Lâm Tư Dật, sau này không được làm quá nhiều món ngon nữa đâu nhé.” Chu Lai vừa nói vừa nhẹ nhàng xoa lên bụng mình qua lớp áo mỏng, nét mặt đầy bất lực mà cũng thật dễ thương. “Em thấy bụng mình to hơn rồi đấy.”
Anh nhìn cô cười, phủ nhận: “Không có đâu.”
“Thật mà, bụng em to lên rồi!” Chu Lai kéo tay anh đặt lên bụng mình, qua lớp vải mềm mại của bộ đồ nhà. Đây là lần đầu tiên anh chạm vào phần bụng nhạy cảm ấy của cô. Cảm giác như đang cầm một củ khoai nóng, anh rụt tay nhanh chóng, không dám tùy tiện chạm vào cô một cách tùy hứng, dù với cơ thể mình thì anh vẫn thoải mái vô tư, nhưng với cô lại là chuyện khác.
Chu Lai nhìn anh với ánh mắt đầy ý vị, hỏi: “Sao vậy anh?”
Anh đứng dậy, hơi ngượng ngùng trả lời: “Anh đi rửa bát đây.”
“Đưa vào máy rửa bát thôi mà.”
“Ừ.”
Trong nhà, Lâm Tư Dật luôn giúp đỡ việc nhà một cách tự nhiên, khiến mấy ngày qua dì giúp việc gần như chẳng còn việc gì để làm. Chu Lai có người giúp việc cố định, nếu cần còn được nấu thêm bữa cơm. Nhưng vì công việc đặc thù, lại ngại ăn một mình nên dì chỉ dọn dẹp vệ sinh thôi.
Mấy ngày qua, hai người cứ quây quần bên nhau, anh làm bếp, cô ăn uống và chuyện trò. Tận hưởng những buổi tối bình dị bên nhau mà Chu Lai còn muốn níu giữ mãi mãi.
Khi Lâm Tư Dật đi rửa bát, Chu Lai lại nhìn vào điện thoại xem mạng xã hội. Hơn nửa tiếng trôi qua, lượt chia sẻ tăng lên đáng kể khiến cô rất hài lòng.
Cô đặt điện thoại xuống, thấy trên bàn trà có một chồng sách. Toàn là những tài liệu học tập và sách tham khảo anh mang đến mấy ngày trước. Với một người học giỏi như anh Tư Dật, việc đọc sách và học tập không thể thiếu dù có ở bên cô.
Chu Lai bỗng nhiên lấy một quyển lên xem, vô tình lật thấy một tờ giấy A4, hình như là mẫu đăng ký gì đó, toàn tiếng Anh. Cô thử dịch từng từ: international – quốc tế, exchange student – sinh viên trao đổi, Stanford University – Đại học Stanford.
Cầm tờ đơn trong tay mà cô không hiểu lắm, Chu Lai nhìn sang phía bếp, nơi Lâm Tư Dật đang loay hoay. Cô không nghĩ nhiều, cũng không muốn bận tâm, vội gấp lại và đặt sách trở lại chỗ cũ.
Thế nhưng, một cảm giác u uất, khó hiểu nhanh chóng bao trùm lấy cô, làm lòng cô chộn rộn khó tả.
Chu Lai đi lại gần anh, nhìn anh từ đầu đến chân – người đàn ông vô tình nắm giữ cảm xúc trong cô lúc này.
Anh vừa rửa tay xong, cảm giác bị cô nhìn chằm chằm khiến anh hơi ngượng, hỏi: “Sao vậy em?”
Cô tựa người vào quầy bếp, đưa hai tay ôm lấy má, nhìn anh nói: “Anh sắp tốt nghiệp tiến sĩ rồi phải không?”
Anh Tư Dật vừa rửa những trái dâu tươi, vừa đáp: “Đúng rồi.”
Tháng Ba nộp luận văn, tháng Tư chuẩn bị bảo vệ, rồi sắp đến lúc tốt nghiệp. Luận văn của anh đã xong, chỉ còn bổ sung vài chi tiết. Với anh, việc tốt nghiệp là điều chắc chắn, anh rất tự tin.
“Anh dự định gì sau khi tốt nghiệp?” Chu Lai hỏi.
Anh vừa rửa dâu, đưa một quả lên gần môi cô nói: “Anh có vài kế hoạch, nhưng chưa chắc chắn lắm.”
Không chắc chắn thì có vẻ cũng không cần nói nhiều.
Chu Lai cắn một miếng dâu, tiến lại gần, thân hình mềm mại như nàng tiên bước vào lòng anh, quay mặt về phía anh.
Cô cười cười, ánh mắt nửa thật nửa đùa hỏi: “Lâm Tư Dật, trong kế hoạch tương lai của anh có em không?”
Anh có.
Sự không chắc chắn đó cũng là vì cô.
Nên anh muốn khi mọi thứ đã rõ ràng, anh sẽ nói với cô.
Anh lưỡng lự, chưa kịp mở lời thì bị hương vị ngọt ngào của cô làm cho lạc lối.
Anh nhớ đến nụ hôn dâu vào buổi chiều, tưởng cô sẽ chủ động hôn anh.
Chu Lai nhai dâu, đưa tay chạm nhẹ vào cằm anh, khiến anh không khỏi nuốt nước bọt, cổ họng trồi lên trồi xuống.
Cô ngước mặt lên, hôn nhẹ vào điểm nhô trên cổ anh, mở môi rồi cắn nhẹ.
Anh đặt hai tay trên quầy bếp, thở d.ốc hơn hẳn.
Anh không quên câu hỏi cô vừa hỏi, cố gắng đáp bằng giọng khàn khàn: “Chu Lai, trong kế hoạch tương lai của anh có em.”
Cô ngưng một lát, không nói gì.
Sau cái cắn nhẹ là những cái hôn mơn trớn. Cô cố ý để lại một dấu đỏ không sâu trên cổ anh, tạo thành nét tương phản giữa vết hôn và làn da trắng nõn nà. Chu Lai thỏa mãn liếm liếm môi, cười ngắm phản ứng cứng đờ của anh.
Anh nghe tiếng cô hỏi đùa: “Đồ chúng ta mua ở siêu thị anh để đâu rồi?”
Giọng anh khàn khàn: “Đồ gì?”
Chu Lai nhướn mày, như một con cáo tinh quái: “Anh nói xem?”
Anh vô thức thọc tay vào túi, sờ thấy một vật cứng nhọn.
Chưa kịp lấy ra, cô đã cười tươi rời khỏi lòng anh.
Cô cố tình trêu chọc anh, rồi nhanh chóng rút lui, khiến anh đứng giữa ngã ba đường.
Anh đứng đó, lòng trống rỗng một khoảng, nhìn theo bóng lưng cô quay về phòng riêng.
Anh chống một tay lên bàn bếp, hơi cúi người, cổ sau nổi rõ mạch máu trắng bóc dưới ánh sáng mờ.
Anh dùng ngón tay cái và trỏ xoa nhẹ hai bên thái dương, cười tự trào, cố dằn bớt cơn nóng trong người. Anh bỏ một quả dâu vào miệng, để vị chua ngọt lan tràn trong khoang miệng.
Chu Lai vào phòng rồi không bước ra nữa.
Anh không làm phiền cô, mở laptop lên sofa, tiếp tục viết luận văn, mải mê suốt cả tiếng đồng hồ.
Rồi cô không kìm lòng được, mở cửa trở lại, thấy anh đang chăm chú làm việc.
Anh không muốn phí điện, chỉ bật một chiếc đèn vàng nhỏ ở phòng khách. Ánh đèn mờ ảo phủ lên người đàn ông chuyên tâm làm việc, thật quyến rũ.
Chu Lai gọi nhẹ: “Lâm Tư Dật.”
Anh ngẩng đầu, ánh mắt dịu dàng: “Ừ?”
“Anh sao mà ngốc thế? Sao không qua đây với em?” Cô bước đến gần.
Cô lấy máy tính trên đùi anh xuống, thay vào đó bằng thân hình mềm mại.
Chu Lai rõ ràng vừa tắm xong, mang mùi thơm nồng nàn, tóc dài buông nhẹ trên vai. Cô chỉ mặc chiếc váy ngủ lụa mỏng manh, ngoài khoác áo choàng cùng chất liệu. Dây váy là những đường ren mảnh mai, khi cô ngồi, váy hơi trượt lên, để lộ phần đùi non mịn màng.
Anh tựa người vào sofa, vô thức vòng tay ôm lấy cô. Áo choàng cô trượt xuống vai, anh sợ cô lạnh nên kéo lại.
Cô cười không nói gì, cởi áo choàng ra, ánh mắt tinh quái nhìn anh, nhấn mạnh: “Em không lạnh đâu!”
Người nói không lạnh, tay lại hơi lạnh.
Anh nắm tay cô trong tay mình, không kìm nổi, chủ động hôn cô.
Mùi hương mềm mại, dễ chịu bên người cô làm anh mất hết bình tĩnh.
Môi chạm môi, Chu Lai thở hổn hển hỏi anh: “Em có thơm không?”
Anh đáp khàn khàn: “Thơm.”
Cô vòng tay ôm anh, chân quấn lấy eo anh. Trong lòng anh, cô ríu rít như nàng tiên nhỏ, đầy ẩn ý: “Lâm Tư Dật, đi phòng em được không?”
Anh cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên môi cô: “Ừ.”
Làm sao anh có thể từ chối cô được chứ?
Anh bế cô lên, ôm nhẹ như bồng em bé.
Chu Lai khít người sát vào anh, chiếc váy mỏng tang như không, cảm nhận hơi ấm từ người anh, cô khẽ thì thầm bên tai: “Anh to hơn rồi đó.”
Trong đầu Lâm Tư Dật như có tiếng nổ vang rền, dồn dập đến choáng ngợp.
Anh đưa cô vào phòng, ngồi xuống giường, không kìm được mà hôn cô từ trán, má, đến cằm, khẽ nâng khuôn mặt lên, hôn liên tục từ đầu đến cuối.
Nhưng dù lòng đã sục sôi, anh vẫn cố nén lại, khàn khàn nói: “Anh đi tắm trước.”
Chu Lai vẫn giữ chặt áo anh, nghiêng hông cảm nhận dưới mình, chỉ một lớp vải mỏng che chắn mà cảm giác rõ ràng đến vậy. Cô thấy cả người trống rỗng, như thể cần có thứ gì đó lấp đầy.
Cô nắm tay anh kéo về phía mình, giọng nhỏ nhẹ: “Lâm Ngoan Ngoãn, anh có thể… hư hỏng một chút được không?”
Anh hỏi: “Nghĩa là sao?”
Chu Lai đưa tay xuống, nắm lấy anh.
Nghe tiếng thở hụt rõ ràng của anh, cô cười nói: “Chẳng phải anh dạy em sao?”
Lần trước, chính anh còn ‘hư’ hơn nhiều.
Nhưng bây giờ vai trò đổi ngược, anh không dám tùy tiện khám phá cô.
Lần này Chu Lai táo bạo hơn hẳn.
Không hiểu sao lại có chút vướng víu khó chịu.
Cô thò tay vào túi quần anh, lôi ra một hộp nhỏ, cười nói: “Hoá ra anh giấu ở đây à?”
Lâm Tư Dật đáp: “Anh không giấu.”
Trước mặt anh, Chu Lai mở hộp thần kỳ, lấy ra một chiếc bao vuông vức.
Lần đầu tiên tiếp xúc với thứ này, cô thấy có chút mới lạ.
Chu Lai tỏ ra vô cùng tự tin, đúng kiểu như lúc đi siêu thị. Trong khi mặt anh trắng bệch, ửng hồng lên.
Lâm Tư Dật cảm nhận rõ ràng cơ thể mình thay đổi, chẳng còn giống anh nữa.
Anh như một con thú hoang, muốn nuốt chửng tất cả, nhưng vẫn còn chút lý trí níu kéo bản thân bình tĩnh.
Chu Lai không cho anh dịp bình tĩnh, cô lắc lư trong vòng tay anh, cố ý chọc tức.
Quả thật rất khổ sở.
Lâm Tư Dật nhẹ nhàng vỗ một cái vào mông Chu Lai, giọng trầm cảnh cáo: “Đừng động đậy.”
Nhưng Chu Lai càng ngày càng phóng khoáng.
Bất ngờ, anh đổi thế chủ động, điều chỉnh tư thế, ép cô nằm xuống giường, rồi say mê hôn cô không ngừng.
Chu Lai nằm trên giường, mái tóc dài màu đen trải rộng, tay siết chặt ga trải giường.
Lâm Tư Dật quỳ gối trên mép giường, làm cho ga trải giường hơi lõm xuống.
Môi Chu Lai bị anh bịt chặt, không nói được lời nào, cô chỉ cảm nhận một cơn sóng cuồn cuộn cuốn lấy mình, như bị tung lên không trung rồi rơi mạnh, rơi vào lớp bông mềm mại.
Anh dùng tay vuốt phần tóc che khuất má và cổ cô, rồi m.út hôn khắp cổ cô, để lại những dấu vết.
Chưa làm gì nhiều, Chu Lai đã như chết đi sống lại.
Cô nhìn đôi tay dài trắng trẻo của anh, lóng lánh sương mai, mang theo hơi thở của cô.
Chu Lai co chân lại, lấy chiếc gối che mặt, nhưng bị anh cướp mất.
Lâm Tư Dật nói: “Nhìn anh đi.”
Chu Lai đành hạ mắt nhìn anh, đôi tay không biết để đâu, tự nhiên nắm lấy tóc anh.
Không biết bao lâu sau, anh đứng lên, lấy chăn đắp cho cô, cúi xuống hôn môi cô.
Chu Lai vội né tránh, tay che miệng.
Anh cười đầy quyến rũ, giọng vẫn khàn khàn: “Đều là mùi hương của em mà.”
“Lâm Tư Dật!” Chu Lai bịt miệng anh, “Đừng có nói!”
Anh lại hỏi: “Em thích không?”
Chu Lai đỏ mặt, không thể chối từ, gật đầu.
Cô chẳng hiểu sao anh lại giỏi đến thế, cũng không hiểu tại sao những điều ấy lại tuyệt vời đến vậy. Cảm giác mới lạ này dường như vượt lên trên tất cả trải nghiệm trước đây, khiến người ta đắm chìm không lối thoát.
Cuối cùng, anh cũng thỏa mãn mà hôn cô, để lại hương vị riêng của cô trên môi mình.
Chu Lai nũng nịu phản kháng, nhưng vô ích. Cô khép chặt hai chân, rồi bị anh nhẹ nhàng tách ra.
Anh đã thuần thục, như biết cách khiến cô vui sướng, sẵn lòng cho cô tận hưởng.
Nhìn cô r.ên rỉ như con mèo nhỏ, anh còn thấy vui sướng hơn cả khi viết xong một bài luận.
Mấy năm qua, Lâm Tư Dật viết không ít bài nghiên cứu khoa học, nhận được nhiều thư ngưỡng mộ và lời khen ngợi trên các chuyên mục khoa học.
Anh chưa từng kiêu ngạo.
Nhưng giờ, nhìn phản ứng của Chu Lai, anh thấy mãn nguyện đến lạ.
Thật đáng thương.
Cô mắt đỏ hoe, cầu xin anh tha thứ.
Như con mèo nhỏ bị bỏ rơi, cô đơn, không chỗ dựa, ánh mắt cảnh giác nhìn anh.
Lâm Tư Dật mềm lòng, nhưng hành động lại không nhẹ nhàng.
Anh nghiêm nghị: “Thích hay không thích?”
Chu Lai nước mắt rơi, lắc đầu rồi lại gật, chẳng biết trả lời thế nào.
Cô chẳng còn sức nói thêm, dù chưa làm gì nhưng đã mệt rã rời.
Cô thích mà.
Anh không vội vàng nữa, ôm cô trong lòng, như một cách an ủi dịu dàng. Lúc này, anh thực sự đủ dịu dàng rồi.
Chu Lai nằm yên trong lòng anh, như con thú nhỏ ngoan ngoãn.
Không biết bao lâu sau, Lâm Tư Dật hôn lên trán cô, nhẹ nhàng nói: “Bé cưng, anh đi tắm đây.”
Anh mặc quần áo chỉnh tề, không một nếp nhăn. Cả người như tắm trong gió xuân, chẳng ai nghĩ trước đó vừa trải qua chuyện gì.
Nhưng anh đã làm cho Chu Lai dậy sóng cả tâm hồn.
Chu Lai vẫn giữ tay níu lấy gấu áo anh, cả cơ thể đã mềm nhũn.
Lâm Tư Dật đứng dậy, để lại Chu Lai một mình cuộn tròn nơi góc phòng.
Cô chưa có được anh trọn vẹn, đã không còn sức chống đỡ. Nhưng đêm vẫn còn dài.
Vừa bước vào phòng tắm, anh lại quay lại, có vẻ không thể để cô một mình.
Anh tiến đến, ôm cô lên, hỏi: “Muốn đi cùng không?”