Liệu Cô Ấy Cũng Sẽ Thích Anh Chứ?

Chương 46: Rung động



Trốn trong tủ quần áo, mặt cô đỏ bừng như bị lửa thiêu, cảm giác như nhiệt độ xung quanh mỗi lúc một cao hơn. Chiếc tủ không nhỏ, bên trong treo đầy áo khoác mùa đông, vẫn còn chừa ra kha khá khoảng trống, đủ để cô chui vào mà không cảm thấy chật chội.

Tiến không được, lùi cũng chẳng xong, bốn bề lại phảng phất mùi hương quen thuộc của anh. Cô đành ngồi thụp xuống, áp tai vào cánh cửa tủ, chăm chú nghe trộm cuộc trò chuyện giữa anh và bà ngoại qua một lớp gỗ mỏng.

Giọng bà ngoại anh trầm ấm như bao bà cụ hiền từ khác, nhưng từng câu từng chữ đều mang theo vẻ cưng chiều khi nói chuyện với cháu trai.

Khi nghe anh nói rằng mình đã có bạn gái, bà rõ ràng không tin, còn hỏi lại: “Ở đâu? Để bà nhìn thử xem?”

Anh khẽ hắng giọng: “Cô ấy không dám gặp bà đâu.”

Thật ra, anh nói không sai.

Nhưng bà vẫn không chịu tin: “Hừ, tưởng giấu được bà à?”

“Cháu lừa bà làm gì? Có là có, không thì nói không chứ.”

Giọng điệu anh lúc này mang theo vẻ lười biếng hiếm thấy, nghe chẳng khác nào một cậu trai được nuông chiều từ nhỏ. Tâm trạng anh rõ ràng đang rất tốt, thỉnh thoảng còn liếc mắt nhìn về phía tủ quần áo, như thể lo lắng cô có sợ hãi khi trốn trong đó không.

Bà càng nghe càng nghi ngờ, tiếp tục nói: “Con bé mà dì con giới thiệu cũng làm việc ở thành phố H đấy, hai đứa thêm bạn WeChat đi, sau Tết có thể hẹn gặp.”

“Không cần đâu bà.”

“Thôi được rồi, bà không nói nữa, kẻo lại bị cháu than phiền.”

“Ừ, thế mới là bà ngoại ngoan của cháu chứ.”

Bà lườm yêu anh một cái, rồi bất ngờ chuyển chủ đề: “Hồi tối cháu đi đâu đấy? Ông nói cháu đi như bóng ma ấy.”

Anh nửa đùa nửa thật: “Đi gặp bạn gái chứ đi đâu.”

Bà dĩ nhiên không tin: “Vậy để bà gặp thử xem?”

Câu nói ấy khiến trái tim cô đang trốn trong tủ như khựng lại một nhịp.

Trong vài giây ngắn ngủi, hàng loạt kịch bản hiện ra trong đầu cô. Không phải cô chưa từng nghĩ tới việc gặp ông bà của anh, nhưng vẫn luôn do dự không biết nên chào hỏi thế nào cho phải phép.

Liệu có nên gọi là “ông – bà” không?

Như vậy có quá đường đột?

Không được, cô chưa chuẩn bị tinh thần. Bàn tay cô lạnh toát, lòng bàn tay lại đầy mồ hôi.

Cô còn đang rối bời thì cánh tủ bất ngờ bị kéo ra.

Không gian tối om bỗng chốc bừng sáng. Một bóng dáng cao lớn đổ bóng lên người cô, khiến tim cô lệch mất một nhịp.

Anh xuất hiện ngay trước mặt cô, khóe môi cong lên nụ cười rạng rỡ. Anh cố ý vén đám áo khoác sang một bên, nhìn thẳng vào dáng vẻ co rúm của cô trong góc tủ.

Từ góc độ ấy, lại bị cánh cửa che khuất, bà ngoại không thể nào nhìn thấy cô.

Nhưng cô lại căng thẳng tới mức nghẹt thở. Cô ra hiệu bằng mắt bảo anh đóng cửa lại, vậy mà anh chẳng những không nghe, còn cố tình ngồi xổm xuống.

Bên ngoài, bà vẫn tiếp tục than vãn: “Mấy đứa bạn học cũ của cháu đứa thì cưới vợ, đứa thì sinh con cả rồi.”

Anh “ừ” một tiếng, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn người đang cố che mặt bằng vạt áo, bật cười trả lời: “Hôm nay cháu còn gặp Lâm Thái trên phố, con gái lớn của cậu ấy năm nay đã năm tuổi rồi, đáng yêu lắm.”

“Người ta còn có đứa thứ hai rồi đó, đầy tháng bà còn đi ăn cỗ.” Bà biết rõ Lâm Thái là ai – cùng làng cả, tránh cũng không được.

Ngày xưa anh từng đánh nhau với Lâm Thái, làm loạn cả trường. Sau đó, trường mời cả hai gia đình lên họp. Biết rõ ngọn nguồn, bố của Lâm Thái không ngừng xin lỗi ông ngoại anh. Dù sao cũng là chuyện của mấy đứa trẻ nông nổi, ông ngoại anh cũng chẳng để bụng.

Anh lại “ừ” một tiếng, giọng điệu lười nhác như chẳng mấy quan tâm. Anh với tay lấy chiếc áo khoác treo trong tủ – đúng là cái cô đang dùng để che mặt.

Miếng vải đột nhiên bị kéo đi, cô chưa kịp phản ứng thì đã thấy bàn tay xương xẩu với những đường gân xanh nổi rõ. Chính là tay anh. Anh vừa cười vừa nhìn cô, dáng vẻ lười biếng mà tà mị đến mức khiến người khác tức nghẹn.

Đúng là đồ xấu tính!

Thật muốn cắn anh một cái cho bõ tức!

Thấy anh cứ lục lọi trước tủ, bà hỏi vọng vào: “Con tìm gì đấy? Để bà tìm giúp.”

Tâm trạng cô lúc này cứ như ngồi tàu lượn siêu tốc, lên xuống thất thường, chỉ mong có cái hố nào đó để chui xuống trốn biệt.

Anh cầm chiếc áo khoác đen mà cô vừa nhàu nhĩ vì siết chặt, thản nhiên ném lên giường rồi nói: “Không cần đâu bà, cháu tìm được rồi.”

Bà hỏi tiếp: “Cháu định đi tắm à?”

“Dạ vâng.”

Bà không nói thêm gì, trước khi đi còn tiện tay đóng cửa giúp.

Tim cô cuối cùng cũng dần ổn định lại. Cô không nhịn được nữa, vung tay đánh anh một cái, giận dỗi trách: “Anh dọa chết em rồi đấy!”

Anh nhân cơ hội nắm lấy tay cô kéo nhẹ về phía mình, khiến cô mất đà quỳ sụp xuống nệm.

Cô vẫn đang trong tủ, còn anh thì đứng bên ngoài.

Ánh đèn trần bị cánh tủ cắt ngang, chia đôi không gian, Một nửa sáng, một nửa tối.

Đôi mắt đen sâu thẳm của anh nhìn chằm chằm vào cô. Lúc này trông anh chẳng khác nào một con sói phong trần, lịch lãm nhưng đầy nguy hiểm. Lông mày hơi nhướng, ánh mắt tà tà như che giấu sự khao khát ẩn dưới bóng đêm.

Chu Lai còn chưa kịp “lên án” thì Lâm Tư Dật đã cúi đầu hôn cô.

Khoảnh khắc ấy, hơi thở hòa quyện, Chu Lai liền như mất phương hướng. Từ lúc nào mà chủ động đã trở thành đặc quyền của anh, mọi nhịp điệu đều do anh dẫn dắt?

Lúc đầu, cô còn siết chặt tay thành nắm đấm, nhưng chẳng bao lâu lại chuyển sang nắm lấy vạt áo anh, vẫn giữ nguyên tư thế quỳ trong chiếc tủ quần áo chật hẹp, lặng lẽ đáp lại nụ hôn của anh.

Ngón tay cái mang vết chai mỏng của anh khẽ lướt qua chiếc cổ mềm mại của cô, Lâm Tư Dật dịu dàng nói: “Anh đi tắm cái đã.”

Chu Lai còn đang như người lạc trong mây mù, tay vẫn bám chặt áo anh không buông: “Bây giờ tắm làm gì chứ?”

Trong đầu cô bắt đầu nghĩ ngợi lung tung, mặt càng lúc càng đỏ.

Dù gì đây cũng là “địa bàn” của Lâm Tư Dật, lại đang trốn trong phòng anh, nếu có làm gì đó… thì cũng không phải là không thể.

Nhưng Lâm Tư Dật chỉ nói: “Trên người anh toàn mùi dầu mỡ.”

Anh sợ cô sẽ không thích.

Nghe vậy, Chu Lai áp mặt lên vai anh, cố ý hít một hơi thật sâu: “Cũng đâu có sao đâu.”

Hôm nay Lâm Tư Dật bận rộn suốt cả ngày, trên người phảng phất đủ thứ mùi trộn lẫn, tuy không khó ngửi nhưng cũng chẳng dễ chịu. Vốn là người sạch sẽ, anh không muốn ở cạnh cô trong trạng thái lôi thôi như vậy.

Chu Lai ngẩng đầu, đôi mắt lấp lánh nhìn anh đầy ngờ vực: “Thế… em còn phải tiếp tục trốn trong này không?”
Lâm Tư Dật mỉm cười, giọng nói dịu dàng: “Nếu em thấy vui thì cứ trốn tiếp đi.”

Chu Lai phụng phịu: “Không vui chút nào cả!”

Anh đưa tay kéo cô ra khỏi tủ, đặt cô ngồi lên giường, rồi đưa cho cô một cuốn album ảnh, dịu dàng xoa đầu như dỗ dành một đứa trẻ: “Xem ảnh trước nhé, anh tắm nhanh thôi.”

“Vâng.” Chu Lai ngoan ngoãn gật đầu, lập tức bị cuốn hút bởi cuốn album, không buồn để ý anh rời đi.

Đó là album ghi lại quá trình trưởng thành của Lâm Tư Dật, từ thuở lọt lòng đến hiện tại. Trang đầu tiên là một tấm ảnh đã ngả màu thời gian, bên dưới ghi chú: “Lâm Tư Dật lúc tròn một tuổi.”

Cậu bé trong ảnh mặt mũi bầu bĩnh, giữa trán chấm một nốt đỏ, đôi mắt to tròn, môi đỏ như đánh son. Đôi mắt trong veo, long lanh ấy khiến người ta dễ dàng liên tưởng đến dáng vẻ hiện giờ của anh.

Trang hai là tấm ảnh lúc anh hai tuổi. Người hơi gầy, gương mặt bắt đầu hiện rõ đường nét. Từ nhỏ đã là đứa trẻ ưa nhìn, làn da trắng trẻo, thường mặc những bộ đồ sặc sỡ.

Ba tuổi, bốn tuổi, năm tuổi… đến tận mười tám tuổi.

Mỗi năm một thay đổi, mỗi năm một điển trai hơn.

Có thể thấy gia đình Lâm Tư Dật rất lãng mạn. Khi mỗi năm đều dành ra một khoảnh khắc để ghi lại dấu ấn trưởng thành của con trai qua ảnh.

Chu Lai nhanh chóng lật đến ảnh năm mười lăm tuổi. Thời điểm anh học cấp ba, cũng là lúc họ gặp nhau. Hình ảnh trong ảnh lập tức đan cài với ký ức trong cô, nhưng khi nhìn kỹ lại, Chu Lai vẫn thấy có chút xa lạ.

Thời ấy, cô mê mệt phong cách “phi chính thống”: tóc xù, kẻ mắt đậm, thích xăm trổ. Trong mắt cô lúc đó, Lâm Tư Dật chẳng có gì nổi bật: tóc lúc nào cũng ngắn gọn đen tuyền, không kiểu cách, không màu mè.

Nhưng giờ đây, ngắm lại tấm ảnh ấy, Chu Lai chỉ thấy gương mặt anh đẹp đến mức kinh ngạc. Lông mày rậm, mắt to, sống mũi cao, cằm sắc nét như tạc. Cậu thiếu niên trong ảnh nở nụ cười mờ nhạt, khiến trái tim cô khẽ rung động.

Hồi đó… mắt cô đúng là bị mù thật rồi!

Xem hết album, Chu Lai lấy điện thoại ra, lần lượt chụp lại từng tấm ảnh.

Tiếng nước chảy róc rách trong phòng tắm, lúc này Chu Lai mới có thời gian quan sát kỹ căn phòng của Lâm Tư Dật.

Phong cách trang trí tối giản: tường sơn trắng, sàn gỗ sáng màu, đèn chùm thanh nhã, chiếc giường rộng khoảng mét rưỡi, bên cửa sổ đặt một bàn học và ghế, gần rèm treo là một chậu cây xanh mướt.

Sạch sẽ, gọn gàng và ấm áp.

Chỉ cần kéo rèm, sẽ thấy một ban công nhỏ phía ngoài nhưng Chu Lai không dám thử.

Cửa phòng đã khóa. Cô cảm thấy mình như được anh giấu trong một “gian phòng vàng” dành riêng cho công chúa. Ngồi trên chiếc giường hơi cứng, tay ôm điện thoại, cô đặt tên album ảnh vừa lưu là: “Lâm Không Ngoan.”

Vừa lưu xong, một tin nhắn từ WeChat bật lên – người gửi là “Mẹ.”

Lời chúc mừng năm mới ngắn gọn kèm một khoản chuyển tiền.

Chu Lai chỉ nhìn, không nhận, cũng không phản hồi.

Cô kéo lại lịch sử trò chuyện suốt hai năm qua, toàn là tin nhắn một chiều từ mẹ. Cô chưa từng đáp lại lấy một lần.

Lâm Tư Dật từ phòng tắm bước ra, khăn trắng vắt trên cổ, tóc còn ướt, áo len mỏng đơn giản, quần thể thao anh thường mặc. Chỉ liếc một cái, anh liền nhận ra tâm trạng Chu Lai không vui.

Tưởng mình tắm lâu khiến cô chờ đợi buồn chán. Anh vội bước tới, ngồi xuống cạnh cô, nắm tay rồi dịu dàng hỏi: “Chờ anh lâu lắm rồi hả?”

Chu Lai khẽ lắc đầu: “Không.”

“Vậy sao trông em có vẻ buồn buồn?”

Không muốn nói đến chuyện không vui trong ngày đầu năm, cô nở nụ cười, đánh trống lảng: “Quà anh hứa đâu? Tới giờ vẫn chưa thấy đâu cả.”

“Không chờ nổi nữa rồi à?”

“Cuối cùng là có hay không? Hay anh lừa em lên lầu?”

Lâm Tư Dật bật cười khẽ: “Vậy em đoán xem, anh lừa em lên đây để làm gì?”

Chu Lai đột ngột đè anh xuống giường, nghiêng đầu cười tinh nghịch: “Anh nói xem?”

Lâm Tư Dật vừa tắm xong, người anh toát ra vẻ sạch sẽ mát mẻ, làn da trắng trẻo, đôi mắt long lanh sáng rõ. Anh chống khuỷu tay nâng người, dáng vẻ lười biếng mà quyến rũ, đúng kiểu “học giả hư hỏng”.

Chu Lai ngồi lên người anh, nhưng tất nhiên không dám đi quá giới hạn vì sợ có ai bất ngờ gõ cửa.

Vậy mà chờ mãi không thấy cô “manh động”, chính Lâm Tư Dật lại là người không nhịn được, dang tay ôm cô vào lòng, kéo sát lại rồi hôn cô say đắm.

Nụ hôn càng lúc càng sâu. Anh bất ngờ bế bổng cô lên.

Chu Lai giật mình, tay chân cuống quýt ôm lấy anh như con bạch tuộc, từng bước anh đi đều khiến cô như bay trong không trung.

Vòng tay anh ấm áp và thơm mát. Dù có nhận được quà hay không, chuyến đi này đối với cô cũng hoàn toàn xứng đáng.

Anh ôm cô tới bàn học, đặt cô ngồi lên bàn, rồi như một ảo thuật gia, lấy ra một bó hoa.

Không phải hoa thật – mà là một bó mẫu đơn châu Âu màu hồng được anh tỉ mỉ làm bằng tay. Những cánh hoa sống động như thật, được gói ghém tinh tế đến mức khiến người ta khó tin đây là đồ thủ công.

Chu Lai từng tặng anh một bó hoa tươi, dù anh cố chăm chút, cuối cùng hoa vẫn tàn. Anh buồn bã ép khô vài bông đẹp nhất làm kỷ niệm.

Lần đầu cùng nhau đi ăn, lúc đợi món, anh từng gấp một bông hoa bằng lá ngân hạnh tặng cô, và Chu Lai khi ấy vui như trẻ nhỏ.

Từ đó, anh quyết tâm làm cho cô một bó hoa sẽ không bao giờ tàn úa.

Chu Lai xúc động ôm lấy bó hoa, nhỏ giọng hỏi: “Anh làm từ bao giờ thế?”

“Buổi tối mấy hôm nay, mỗi ngày vài bông, không ngờ vừa đủ một bó.”

“Đây là hoa gì mà đẹp vậy?”

“Mẫu đơn châu Âu.”

Anh không chọn hoa hồng vì quá phổ biến. Trong mắt anh, chỉ có mẫu đơn châu Âu mới xứng với Chu Lai.

Mẫu đơn châu Âu còn gọi là mao cân hoa. Có nguồn gốc từ Đông Nam Âu và Tây Nam Á, đến Trung Quốc vào thập niên 80.

Lần đầu tiên anh thấy loài hoa này là tại một triển lãm hoa mẫu đơn hồi năm hai đại học. Sắc hoa rực rỡ khi ấy khiến anh không thể rời mắt. Vừa thấy hoa, anh đã nghĩ: “Sau này, phải tặng cô ấy một bó.”

Nhưng đó chưa phải tất cả.

Anh còn chuẩn bị thêm một món quà đặc biệt. Đó là bức tranh khắc tay trên lá cây. Là hình hai người chụp chung, được anh tỉ mỉ khắc lại rồi lồng vào khung kính — để có thể giữ mãi bên mình.

Chu Lai ôm bức tranh, sửng sốt: “Lâm Tư Dật! Thì ra anh còn có tài nghệ này nữa à?”

Lâm Tư Dật hơi ngại ngùng, mím môi cười nhẹ: “Anh khắc rất nhiều lá, đây là chiếc đẹp nhất.”

Vẫn chưa hết.

Anh lại mở ngăn kéo, lấy ra một hộp sắt. Bên trong là cả một thế giới thu nhỏ: châu chấu, dế, chuồn chuồn, bọ rùa. Tất cả đều được đan bằng tre, tinh xảo như thật.

Chu Lai nhìn hoa cả mắt, tò mò vô cùng.

Tay trái ôm hoa, tay phải cầm tranh, cô cố ý trêu anh: “Em chưa chuẩn bị quà Tết cho anh đâu đó, có thất vọng không?”

Lâm Tư Dật lắc đầu, ánh mắt chân thành: “Hôm nay em đến đây, với anh đã là món quà lớn nhất rồi.”

Chu Lai bật cười hì hì, nghịch ngợm như trẻ con: “Thật ra em cũng chuẩn bị quà cho anh mà.”

***

Sau bữa cơm tất niên, hàng xóm vẫn chưa về hết, giờ này mọi người tụ tập ở bếp sau dọn dẹp.

Lâm Tư Dật cố tình xuống lầu đi một vòng, xác nhận cả sân trước sân sau đều có người, đành trở lên phòng, hơi áy náy nói: “Chắc em phải ở trong phòng anh thêm lát nữa.”

Chu Lai nhìn anh, thấy chẳng chút gì là áy náy, thậm chí có thể chắc chắn anh cố ý lừa cô lên đây.

Cô chỉ đành chấp nhận số phận, ngả người nằm lên giường.

Ăn no lại mệt, cả ngày cũng bôn ba nhiều, nên cô bắt đầu thấy buồn ngủ.

Lâm Tư Dật hỏi nhỏ: “Muốn chợp mắt một lát không?”

Chu Lai lo lắng: “Nếu ông bà ngoại anh vào thì sao?”

Sớm biết vậy, cô đã chẳng trốn tránh làm gì. Giờ mà bị phát hiện trong phòng anh, chắc cô chỉ muốn độn thổ.

Lâm Tư Dật nhẹ nhàng trấn an: “Ông bà ít khi lên đây. Với lại, anh khóa cửa rồi.”

Vừa nói, anh vừa kéo cô vào lòng.

Hai người trò chuyện một lúc, cơn buồn ngủ kéo đến nhanh chóng.

Lâm Tư Dật giúp cô tháo bốt, đắp chăn, giảm ánh sáng trong phòng. Anh ôm cô vào lòng, vỗ nhẹ lưng, miệng khe khẽ hát ru như đang dỗ em bé.

Không bao lâu, Chu Lai đã chìm vào giấc ngủ trong vòng tay anh.

Anh cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô, đắp kín chăn lại. Dù nhà anh không có sưởi, chẳng thể ấm như nhà cô ở thành phố H, nhưng trong vòng tay Lâm Tư Dật, Chu Lai chẳng thấy lạnh chút nào.

Gần mười giờ, Lâm Tư Dật nhẹ nhàng rời giường, khóa cửa rồi xuống lầu.

Lúc này dưới nhà đã yên ắng, ông bà ngoại lên lầu xem chương trình Gala Mừng Xuân. Đêm giao thừa dần tĩnh lặng, hoa trong sân vẫn nở dưới ánh đèn dìu dịu.

Anh nhanh chóng trở lại phòng, định nằm tiếp cùng Chu Lai. Nhưng vừa quay lại giường, cô như cảm nhận được, liền lẩm bẩm: “Mấy giờ rồi?”

“Hơn mười giờ.”

Chu Lai vòng tay ôm eo anh, dụi đầu vào ngực, giọng ngái ngủ: “Mười một giờ năm mươi nhớ gọi em dậy nhé, em muốn tặng quà.”

Anh khẽ gật đầu: “Ừ.”

Gần đến giờ, anh đánh thức cô dậy.

Chu Lai không làm biếng vì còn nhớ chuyện tặng quà. Nhưng vừa chui khỏi chăn, đã rùng mình vì lạnh.

Lâm Tư Dật lấy chiếc áo khoác to của mình khoác cho cô. Dù có hơi rộng nhưng đủ ấm.

Hai người len lén mở cửa phòng. Tới đầu cầu thang, vẫn còn nghe tiếng MC Đổng Khanh từ phòng ông bà vọng ra. Chu Lai theo phản xạ rụt cổ, bước nhanh hơn.

Lúc đi ngang sân sau, hai con lợn đen vẫn ngáy khò khò. Ra khỏi sân, anh nắm tay cô bước lên bậc thềm.

Chu Lai chạy tới bên xe, nhìn đồng hồ – còn vài phút nữa là giao thừa.

“Chờ chút.” Cô nói.

Anh gật đầu: “Ừ.”

Cô khoác chiếc áo rộng thùng thình, nhìn càng nhỏ bé. Lâm Tư Dật lo cô lạnh, ôm chặt vào lòng, xoa xoa vai: “Lạnh không?”

“Không đâu.”

Kim đồng hồ dần tiến đến 0 giờ.

Ngay khoảnh khắc ấy, Chu Lai mở cốp sau xe.

Hàng loạt quả bóng bay lấp lánh từ từ bay lên trời. Ánh sáng mềm mại từ chúng phản chiếu lên gương mặt hai người.

Không quá hoành tráng, nhưng khoảnh khắc này lại ấm áp và cảm động vô cùng.

Lâm Tư Dật ngẩng đầu nhìn, mắt đã ngân ngấn nước. Anh giơ tay muốn giữ lại một quả bóng, không nỡ để nó bay đi, như muốn giữ lấy một điều gì thiêng liêng trong tim.

Tối nay, anh nhận được quá nhiều bất ngờ. Trái tim như không chịu nổi, vừa ngọt ngào vừa rối loạn.

Chu Lai kéo tay anh, hào hứng nói: “Nhìn đi! Em chuẩn bị cho anh nhiều lắm đó!”

Cốp xe được trang trí bằng dây đèn lung linh, các món đồ lấp lánh như sao, kèm theo dòng chữ “Chúc mừng năm mới” nổi bật.

Anh từng ngắm nhìn những cảnh đẹp kỳ vĩ của đất nước, từng vượt qua những con đường quanh co, từng thấy thác nước hùng vĩ hay bước trên cát trắng mịn nhất thế giới…

Nhưng tất cả đều không thể sánh với món quà Chu Lai dành tặng anh.

“Chúc mừng năm mới nha, Lâm Tư Dật.” 

Cô hai tay giấu sau lưng, nghiêng đầu, ánh mắt rạng rỡ như trẻ nhỏ vừa hoàn thành trò chơi bí mật.

Lâm Tư Dật rời mắt khỏi cốp xe, nhìn cô thật sâu. Anh cố kìm trái tim đang nhảy loạn, khẽ đáp:

“Chúc mừng năm mới, Chu Lai.”