Liệu Cô Ấy Cũng Sẽ Thích Anh Chứ?

Chương 47: Đêm đen vô tận



Khi hồi chuông giao thừa vang lên, pháo và pháo hoa trong làng lần lượt nổ tung, chào đón thời khắc bước sang năm mới. Pháo hoa rực rỡ thi nhau nở rộ, thắp sáng cả bầu trời đêm, khiến màn đêm bừng sáng.

Tiễn năm cũ, đón năm mới, trừ tà tránh họa. Cầu mong năm tới ngày càng rực rỡ, hanh thông.

Giữa chốn thành thị, khung cảnh tưng bừng náo nhiệt của dịp Tết đã hiếm hoi lắm rồi. Vậy mà trong ngôi làng nhỏ bé này, hương vị năm mới vẫn như thuở nào.

Trong ký ức của Chu Lai, việc đốt pháo hay bắn pháo hoa đã sớm bị cấm triệt để ở thành phố C. Thế nhưng ở ngôi làng nhỏ hẻo lánh này, vì quản lý lỏng lẻo và lại đúng vào dịp Tết, những tập tục truyền thống vẫn được gìn giữ nguyên vẹn.

Chu Lai đã chuẩn bị sẵn một món quà đặc biệt cho Lâm Tư Dật. Là một chùm pháo hoa, cũng chính là điểm nhấn của buổi tối hôm nay.

Khi còn nhỏ, vào những năm cha mẹ cô chưa ly hôn, thậm chí còn khá yêu thương nhau, cứ đến Tết, bố cô đều mua về rất nhiều pháo hoa.

Chu Lai thích ngắm pháo hoa. Cô say mê khoảnh khắc những đốm sáng nở rộ giữa bầu trời đêm, thứ ánh sáng rực rỡ ấy từng khiến trái tim non nớt của cô không khỏi rung động. Từ bé, cô đã có một ước mơ thật giản dị. Sau này lớn lên, sẽ cùng người mình yêu bắn pháo hoa.

Khi ấy, Chu Lai vẫn là một cô bé chưa hiểu gì về tình yêu. Cô chỉ biết rằng, nếu có thể được ở bên người mình yêu quý, được ngồi trên vai bố, cả nhà ba người cùng cười vang rộn rã. Đó chính là hạnh phúc, là tình yêu. Có lần cô còn từng ngây ngô nói rằng sau này sẽ lấy cả cha lẫn mẹ, khiến ai cũng phì cười.

Lớn lên rồi, Chu Lai mới hiểu: tình yêu là mối gắn kết giữa hai con người chẳng cùng huyết thống, là khi ta xem một ai đó như phần không thể thiếu trong cuộc đời. Thế nhưng, khi cô vừa kịp hiểu điều ấy, cha mẹ đã bất ngờ ly hôn. Cô bị ném qua ném lại như một quả bóng, mỗi người đều nhanh chóng có gia đình mới, còn cô thì trở thành đứa trẻ bị bỏ quên ngoài rìa.

Từ đó, Chu Lai không còn tin rằng trên đời này tồn tại thứ gọi là tình yêu.

Cho đến khi Lâm Tư Dật xuất hiện, khiến cô bất giác muốn tin thêm một lần nữa vào sự dịu dàng và tươi đẹp ấy.

Chu Lai cẩn thận bê chùm pháo hoa từ cốp xe ra, đặt lên một khoảng đất trống. Việc châm pháo, cô để dành cho anh.

Hai người nghiêm túc đứng cạnh nhau, Lâm Tư Dật nhẹ nhàng vòng tay ôm cô từ phía sau, khiến thân hình nhỏ nhắn của cô lọt thỏm trong vòng tay anh.

Chỉ một lát sau, theo sau tiếng “vút” khẽ vang lên, một đốm lửa lặng lẽ bay lên không trung. Tưởng chỉ là màn dạo đầu, nào ngờ ngay sau đó, một chùm sáng rực rỡ nở bung giữa màn đêm, “đoàng” một tiếng, như muốn chấn động cả bầu trời.

Ban đầu tưởng là một đóa pháo đơn lẻ, nào ngờ những tia sáng ấy tiếp tục vỡ tung, tạo thành vô số bó hoa lộng lẫy giữa nền trời. Vẻ đẹp khiến người ta nghẹt thở.

Cả bầu trời dường như bị pháo hoa nuốt trọn, choáng ngợp, rực rỡ đến không tưởng.

Cùng lúc pháo hoa bung nở, trong đầu Chu Lai và Lâm Tư Dật cũng đồng loạt hiện lên vô vàn ký ức.

Pháo hoa không chỉ thắp sáng màn đêm, mà còn soi rọi những hồi ức chung của hai người.

Chùm pháo này cháy lâu hơn họ tưởng. Mỗi khi tưởng sắp tàn, nó lại bất ngờ bùng nổ một lần nữa. Mãnh liệt và rực rỡ hơn trước.

Lâm Tư Dật chưa từng thấy pháo hoa nào đẹp đến thế. Anh nhìn chăm chú không chớp mắt, trong lòng dâng lên từng đợt sóng.

Anh ôm chặt lấy Chu Lai, tay còn cầm một quả bóng phát sáng lấp lánh. Cổ họng khô rát, ánh mắt không rời khỏi bầu trời đêm, tràn đầy thành kính.

Khoảnh khắc ấy, dường như chẳng có gì trên thế gian sánh được với vẻ đẹp của pháo hoa. Mọi ngôn từ đều trở nên nghèo nàn, không cách nào diễn tả hết cảm xúc trong anh.

Tết ở nhà anh xưa nay không có truyền thống đốt pháo hoa. Pháo hoa đắt đỏ, chỉ được mấy phút. Trước đây, ông ngoại vẫn đốt pháo vào lúc gần giao thừa, nhưng vài năm nay ông thấy dọn dẹp quá phiền nên cũng thôi.

Năm nay, vốn dĩ anh định sẽ đốt pháo đúng lúc giao thừa, nhưng rồi lại thôi, tiếc tiền.

Nói về tiền nghe có vẻ thực tế quá, nhưng với anh, tiền nên để dành cho những chuyện quan trọng hơn. Ví dụ như mua một chiếc nhẫn kim cương.

Pháo hoa mà Chu Lai mua không phải loại thông thường. Đó là tác phẩm đạt giải của một nghệ nhân pháo hoa nổi tiếng trong nước, giá thành dĩ nhiên không hề rẻ.

Nhưng khoảnh khắc đẹp đến mức khiến người ta rung động như vậy, bao nhiêu tiền cũng xứng đáng.

Với Chu Lai, những gì chạm được tới trái tim đều đáng giá ngàn vàng. Cô có thể tiêu cả gia tài để mua chiếc túi hàng hiệu yêu thích, nhưng cũng có thể trân quý một đóa hoa lá ngân hạnh như báu vật.

Đêm nay, không chỉ có Chu Lai và Lâm Tư Dật, mà cả người dân trong làng Đại Dữ cũng được chiêm ngưỡng màn pháo hoa rực rỡ ấy.

Cao hơn mọi chùm pháo khác. Sáng hơn mọi chùm pháo khác. Và đẹp hơn tất cả.

Dần dần, tiếng pháo dịu lại, trời đêm trở về với vẻ yên bình vốn có.

Chu Lai xoay người, đối mặt với Lâm Tư Dật, nhẹ nhàng dụi đầu vào ngực anh.

Cô thực sự rất hạnh phúc. Vì có thể cùng anh đón năm mới.

Bất chợt, như có linh cảm, Lâm Tư Dật nắm tay cô, kéo lên xe, nói muốn dẫn cô đến một nơi.

Chu Lai vừa ngủ một giấc, giờ tinh thần đã sảng khoái, liền hào hứng hỏi như trẻ con:

“Đi đâu vậy anh?”

“Không phải nơi gì đặc biệt đẹp đẽ, nhưng đó là căn cứ bí mật của anh.”

“Căn cứ bí mật à?” Chu Lai càng tò mò.

“Ừ. Tới rồi em sẽ biết.”

Lâm Tư Dật ngồi vào ghế lái, cúi người thắt dây an toàn cho cô, bàn tay vô tình lướt qua đùi.

Cô mặc váy ngắn, đôi chân dài phủ một lớp tất mỏng tang, mịn như lụa. Anh vẫn luôn sợ cô sẽ bị lạnh.

Xe lăn bánh, đèn pha bật sáng rẽ toạc màn đêm, tiến vào con đường núi ngoằn ngoèo.

Nơi mà anh nói không xa lắm, chỉ khoảng mười phút là tới. Nhưng vì trời tối, đường núi quanh co, nên anh lái rất chậm và cẩn trọng.

Chu Lai ngồi ở ghế phụ, cảm thấy điện thoại trong túi rung liên tục, bèn lấy ra xem.

Do trước đó trốn trong phòng anh, cô đã để điện thoại ở chế độ im lặng. Trong lúc cô ngủ, có rất nhiều tin nhắn chúc mừng năm mới. Từ những KOL, bạn thân, bạn học… Một hàng dài chấm đỏ tin chưa đọc hiện lên.

Tin nhắn mới nhất là từ em trai cô – Trần Triệt.

Trần Triệt: “Chúc mừng năm mới.”

Thực ra mấy ngày qua, Trần Triệt đã nhắn cho cô không ít lần. Lần nào cũng tha thiết mong chị về nhà đón Tết cùng, thật lòng muốn cả nhà được sum họp.

Hôm qua, Trần Triệt còn gọi điện cho cô, cuộc gọi kéo dài gần mười phút. Vừa kể chuyện cười để lấy lòng, vừa hứa sẽ mua tặng cô túi Hermès.

Nhưng phản hồi của Chu Lai vẫn khá lạnh nhạt. Cô biết rõ bản thân sẽ không về bởi vì từ lâu đã lên kế hoạch đón giao thừa bên Lâm Tư Dật.

Ngay dưới tin nhắn của Trần Triệt là đoạn dài từ bố cô.

Chu Cao Trì: “Bé cưng của bố, tối nay con lại không về nhà đón giao thừa cùng bố mẹ, trong lòng bố thật sự rất buồn. Nhưng bố hiểu, con có cuộc sống riêng của mình, bố cũng không thể ép con điều gì. Con đã trưởng thành, đủ bản lĩnh để tự gánh vác, sự nghiệp cũng thành công. Bố thật sự rất tự hào về con.
Lai Lai à, nói thật lòng, bố thấy mình đã nợ con quá nhiều. Từ sau khi bố mẹ ly hôn, bố hiếm khi còn được thấy con cười thật lòng. Bố không biết, giờ bố cố gắng bù đắp, liệu có phải đã quá muộn? Bố chỉ mong con được sống vui vẻ. Bố sẽ luôn yêu con”

Rõ ràng ông lại uống chút rượu rồi mới nhắn, lỗi chính tả loạn cả lên.

Nhưng không hiểu sao, khi đọc đến những dòng ấy, vành mắt Chu Lai bỗng ươn ướt. Cô luôn miệng nói không cần sự quan tâm của ba mẹ, vậy mà chỉ vài lời đơn sơ thế này đã đủ để đánh vỡ lớp áo giáp kiên cố mà cô tự khoác lên mình.

Một lúc sau, Lâm Tư Dật dừng xe, quay sang nhìn cô dịu dàng: “Đến rồi.”

Chu Lai lập tức thu lại cảm xúc u buồn, nở nụ cười tươi: “Thật à?”

Lâm Tư Dật không hỏi gì thêm, nhưng ánh mắt anh vẫn nhìn ra tâm trạng sa sút của cô sau khi đọc điện thoại. Dù vậy, cô không nói, anh cũng không ép buộc.

Xuống xe, Lâm Tư Dật vòng qua bên kia nắm lấy tay cô.

Đã qua khoảnh khắc giao thừa, bước sang đêm mùng Một. Trời đêm lấp lánh sao trời, ánh sáng nhàn nhạt, êm dịu.

Đây là căn cứ bí mật riêng của Lâm Tư Dật. Đây là lần đầu tiên anh chia sẻ nó với người khác.

Bầu trời đầy sao, dòng suối róc rách, tán cây rợp bóng, đá núi sừng sững cùng làn gió đêm len lỏi giữa thung lũng.

Đèn pha xe vẫn bật, để Chu Lai nhìn rõ mọi thứ trước mắt. Một hồ nước nhỏ nằm nép mình giữa thiên nhiên hoang sơ, bên cạnh những tán cây rậm rạp và vài khối đá lớn.

Đã lâu không mưa, vách đá cao kia không còn thác nước đổ xuống, nhưng hơi ẩm và làn gió mát vẫn khiến người ta cảm nhận được sự se lạnh dễ chịu.

Lâm Tư Dật quay sang nói: “Khi nhỏ, mỗi lần anh thấy buồn là lại trốn đến đây.”

Chu Lai cẩn trọng bước lên những phiến đá được dòng nước mài mòn, dè dặt nói: “Nơi này có vẻ nguy hiểm quá…”

Hồi nhỏ, nhà trường luôn dặn không được đến gần bờ sông một mình. Mà hồ nước này sâu thăm thẳm, nếu lỡ rơi xuống thì sao?

Lâm Tư Dật bật cười: “Anh biết bơi, không sợ đâu.”

Chu Lai đưa mắt nhìn quanh – phải công nhận, nơi đây phong cảnh thật không chê vào đâu được. Nếu là ban ngày chắc chắn sẽ còn đẹp hơn nữa.

Những phiến đá dưới chân đã bị nước làm nhẵn nhụi, trơn láng, bước lên có chút đau nhè nhẹ, tê tê nhưng lại rất dễ chịu.

Lâm Tư Dật cúi người nhặt một viên đá, thử cảm giác trong tay rồi nói: “Anh cho em xem anh ném đá nảy nước nhé.”

Chu Lai khẽ nhíu mày: “Em không thích từ ‘ném đá nảy nước’ cho lắm.”

“Sao vậy?”

“Người làm ăn như em hay kiêng, nghe ‘ném đá nảy nước’ giống như vứt tiền trôi mất, chẳng lành.”

Lâm Tư Dật bật cười thành tiếng: “Nói cũng có lý, nhưng anh đâu có làm ăn.”

Nói xong, anh nghiêng người, động tác nhanh gọn như một cậu trai tràn đầy sức sống. Viên đá trong tay xẹt qua không trung, nhẹ nhàng lướt trên mặt nước. Một lần, hai lần, ba lần… đến tận sáu lần, sóng nước lan ra từng vòng.

Chu Lai đứng bên cạnh cũng muốn thử, nhặt một viên đá rồi không nói không rằng ném thẳng ra.
Chỉ nghe “bõm” một tiếng, viên đá chìm nghỉm. Ngoài một ít bọt nước bắn lên, chẳng có gì đáng kể.

Lâm Tư Dật chống tay vào hông, cười nhìn cô: “Không phải em vừa nói là kiêng sao?”

Chu Lai thản nhiên đáp: “Em chỉ tin chính mình thôi.”

Lâm Tư Dật gật gù tán đồng.

Chu Lai lại nhặt thêm một viên đá nữa ném thử, kết quả vẫn không khá hơn. Chỉ đổi lại là một tiếng “bõm” nữa và chút nước tung tóe.

Cô quay đầu bắt gặp ánh mắt anh tràn đầy chiều chuộng, có chút nản lòng hỏi: “Tại sao em không làm được nhỉ?”

“Muốn anh dạy không?” Lâm Tư Dật vừa hỏi vừa tiến lại gần, áp sát cô từ phía sau.

“Muốn!” Cô cười toe.

Thế là anh vòng tay ôm lấy cô từ phía sau, bàn tay phải đè nhẹ lên tay cô, cùng nhau ném viên đá ra hồ.

Viên đá nhẹ nhàng lướt qua mặt nước. Một lần, hai lần, ba lần, bốn lần rồi chìm xuống đáy.

Hiệu quả này khiến Chu Lai rất hài lòng, cô vỗ tay reo lên: “Giỏi quá!”

Một trò chơi chẳng có gì đặc biệt, vậy mà hai người họ say mê như trẻ con, chơi suốt nửa tiếng đồng hồ.

Hai người dính sát vào nhau, hơi thở hòa quyện, nhịp tim như trùng khớp.

Chu Lai là học trò thông minh, chỉ cần chỉ một lần đã hiểu.

Sau đó, Lâm Tư Dật nắm lấy tay cô, nhận ra tay cô lạnh ngắt, liền kéo cô quay trở lại xe.

Chu Lai vẫn chưa thỏa mãn: “Em vừa mới nắm được chút kỹ thuật! Sắp ném được liền mạch mười lần rồi mà!”

Lâm Tư Dật bật cười, giọng trầm ấm: “Ngoan, đừng chơi nữa.”

Cuối cùng họ cũng quay lại xe. Mặc dù Chu Lai đã khoác áo khoác của Lâm Tư Dật, nhưng vẫn lạnh đến run người, nhất là đôi chân dài như không còn cảm giác.

Lâm Tư Dật khởi động xe, bật máy sưởi, vừa nhẹ nhàng xoa tay cho cô để sưởi ấm. Sự quan tâm và chăm sóc dịu dàng của anh khiến lòng cô cũng ấm áp hơn.

“Em làm sao mà tay lại lạnh vậy?” Anh nhíu mày.

Chu Lai đột ngột chuyển chủ đề: “Hôm qua em mới làm móng nè, đẹp không?”

Quả là phụ nữ, luôn chú ý những điều nhỏ nhặt một cách bất ngờ. Cô chọn kiểu móng ngắn với màu ánh kim, dưới ánh đèn lấp lánh rất bắt mắt.

“Đẹp lắm.”

Thấy tay cô vẫn lạnh, Lâm Tư Dật dứt khoát kéo áo mình lên, đặt tay cô lên da anh để truyền hơi ấm.

Cô cũng không ngại mà tranh thủ “sờ” cơ bụng của anh.

Cảm giác thật sự không tệ chút nào. Sáu múi rõ ràng, săn chắc như tưởng tượng. Bao ngày mong chờ, quả không uổng công.

“Em sờ đủ chưa?” Giọng Lâm Tư Dật khàn khàn, hơi thở bắt đầu rối loạn.

Chu Lai nghịch ngợm cười: “Chưa đâu.”

“Vậy thì tiếp tục đi.” Anh thở dài bất lực, ánh mắt dịu dàng nhìn cô đầy cưng chiều. Nhưng khi bàn tay cô lướt xuống dưới, anh lập tức giữ lấy cổ tay cô.

Chu Lai phụng phịu: “Không phải anh nói em cứ tiếp tục sao?”

“Chu Lai…” Giọng anh thấp đến mức gần như thì thầm. Mới chỉ có lần đầu tiên cách đây không lâu, mấy hôm nay lại luôn kiềm chế, chỉ anh mới hiểu nỗi khó nhịn này rõ đến mức nào.

Nhưng anh không muốn vội vàng hay lỗ mãng. Đây không phải lúc thích hợp.

Chu Lai mỉm cười ranh mãnh, ghé sát vào tai anh, thì thầm: “Em còn chuẩn bị quà cho anh nữa đó, trong hộc để đồ ấy, anh mở ra xem thử đi.”

Lâm Tư Dật nghe lời mở ra. Ngay khi nhìn thấy món “quà” vuông vức bên trong, ánh mắt anh trầm hẳn lại, hơi thở ngưng chừng một nhịp.

Chu Lai lúc này càng nghịch ngợm hơn, chồm người qua ngồi lên người anh, dụi đầu vào cằm anh, làm tim anh ngứa ngáy.

Cô còn cố tình cọ xát vài lần, khiến anh không thể không cảm nhận rõ sự tồn tại của cô.

Anh chỉ thấy da đầu căng lên, cố gắng gượng lại, nhưng rồi lại nghe giọng cô mềm nhẹ bên tai: “Ôm em đi, em lạnh quá…”

Lòng anh mềm nhũn, không nỡ từ chối cô chút nào. Anh ôm lấy cô, muốn dùng thân thể mình sưởi ấm cho cô.

Chu Lai thì thầm tiếp: “Tất của em mỏng lắm…”

Lâm Tư Dật khẽ vỗ lưng cô, nửa trách yêu: “Biết là lạnh còn mặc ít vậy?”

“Vì… như vậy dễ xé hơn.” Nói rồi cô lại khẽ liếm lên tai anh một cái.

Trong đầu Lâm Tư Dật như có pháo hoa nổ tung.

Chu Lai kéo tay anh đặt lên đùi mình, chỉ cách một lớp vải mỏng. Cảm giác mềm mại đó như đang dụ dỗ anh.

Rồi cô hỏi: “Anh không định mở quà à?”

Anh im lặng. Thực ra là… rất muốn. Muốn đến phát điên.

Thấy anh vẫn cố kìm chế, cô tiếp tục “gây áp lực”: “Thật sự không cần à? Vậy thôi vậy…”

Cô giả vờ buông xuôi định rời khỏi người anh, nhưng đúng lúc ấy, Lâm Tư Dật giữ cô lại.

Chiêu dụ thành công, Chu Lai lập tức vòng tay qua cổ anh, hôn lên môi anh.

Xung quanh yên tĩnh, mùng Một Tết lúc rạng sáng, không có xe nào chạy ngang.

Con đường tỉnh phía trước dẫn tới một thị trấn nhỏ, còn họ thì dừng xe dưới một tán cây lớn.

Lâm Tư Dật nắm chặt “món quà” trong tay, mở cửa ghế lái, bế Chu Lai ra ghế sau.

Từ đây, mọi thứ không còn nằm trong sự kiểm soát của Chu Lai nữa, mà hoàn toàn do anh dẫn dắt.

Vải vóc bị xé toạc, nhưng chiếc áo len trên người cô vẫn còn nguyên. Cô mềm nhũn trong lòng anh.

Lâm Tư Dật như một vị thẩm phán, vừa khám phá từng nét mê hoặc của cô, vừa trầm ổn thì thầm: “Thì ra cảm giác xé ra là thế này.”

Chu Lai không còn đáp nổi gì nữa. Cô hoàn toàn chìm trong dòng cảm xúc mãnh liệt, mọi giác quan như bùng nổ.

Cô siết lấy cổ tay anh theo bản năng, nửa muốn anh chậm lại, nửa lại mong anh mạnh mẽ hơn.

Giây phút ấy, cô như một bông pháo hoa, rực rỡ nở bung trong màn đêm.

Nếu nhìn kỹ, cả hai vẫn ăn mặc chỉnh tề, không chút xộc xệch. Chu Lai ngồi vắt ngang trên đùi Lâm Tư Dật, chiếc váy đủ dài để che đi bàn tay anh vẫn còn ướt nơi vạt áo.

Xe còn chưa kịp lắc lư, cô đã cảm thấy như mình vừa “chết đi sống lại” một lần.

Mồ hôi rịn khắp người, cái lạnh hoàn toàn tan biến. Cô không cam lòng yếu thế, bám chặt lấy anh, những lời oán trách định buông ra lại mềm nhũn thành nũng nịu: “Anh định cứ thế không vào à…”

Anh hôn lên má cô, ánh mắt nửa cười nửa trêu: “Không vội. Anh đang từ từ mở quà.”

Món quà đẹp đẽ thế này, sao có thể vội vã nuốt chửng? Anh chăm chú dõi theo từng biểu cảm thay đổi trên gương mặt cô, tựa như nhìn thấy điều quý giá nhất.

Chu Lai chính là món quà tuyệt vời nhất của anh.

Lâm Tư Dật đổi tư thế, để cô ngồi quay mặt lại phía mình.

Anh dựa lưng vào ghế, hai tay đặt nhẹ lên vòng eo thon thả của cô, ngước lên nhìn, trong mắt chỉ còn hình bóng cô.

Đến lúc thật sự hòa hợp, Chu Lai lại cảm giác như không thể chịu đựng nổi.

“Ổn chứ?” Anh hỏi khẽ, dịu dàng như sợ làm cô tổn thương.

Cô mím môi, không dám phát ra tiếng.

Anh lại nhẹ giọng trấn an: “Không ai nghe thấy đâu.”

Anh thích nghe âm thanh mềm mại của cô như một chú mèo ướt sũng trong đêm mưa, run rẩy và cần được che chở.

Bên trong xe, hệ thống sưởi vẫn chạy. Không khí dần nóng lên, kính xe phủ mờ hơi nước.

Bàn tay Chu Lai áp vào mặt kính, để lại dấu năm ngón run rẩy, như minh chứng cho từng nhịp thở gấp gáp.

Không biết bao lâu sau, Lâm Tư Dật đột ngột xoay người, một tay đỡ lấy sau đầu cô, nhẹ nhàng đặt cô nằm xuống băng ghế sau.

Chu Lai như con búp bê sứ vừa bị mở bung, mặc cho anh sắp đặt. Cô không kìm được mà bật khóc, nước mắt lăn dài nơi khóe mắt vì cơn run rẩy mãnh liệt còn sót lại.

Anh cúi xuống, dịu dàng hôn đi giọt nước mắt, nghe lời năn nỉ mơ hồ từ cô, trong lòng thấy thỏa mãn khôn tả.

Chiếc xe đỗ nơi vắng vẻ, lắc lư nhẹ nhàng theo từng chuyển động.

Lâm Tư Dật giống như người nông dân cần mẫn, không biết mỏi mệt. Mồ hôi ướt đẫm lưng áo, một giọt từ chiếc cằm sắc nét nhỏ xuống xương quai xanh của cô.

Chu Lai chỉ thấy mình như một bông pháo hoa vừa rực rỡ nở tung, rồi lại như con cá nhỏ bị sóng cuốn, dạt vào bờ rồi lại bị nước lôi đi.

Cô ngỡ như đang tan biến, rồi lại được hồi sinh, trọn vẹn và mãnh liệt.

Đã hơn hai giờ sáng, bầu trời vẫn mịt mù, nhưng có thể cảm nhận được bình minh đang dần đến gần.

Trước khi đi, Chu Lai đã xem dự báo thời tiết. Trời sẽ đẹp trong nhiều ngày tới. Mặc dù ban đêm có lạnh, nhưng ban ngày lại đầy nắng ấm.

Băng ghế sau xe tuy không rộng, nhưng cũng đủ để cô vẫn còn quấn lấy anh như khi bắt đầu. Cô không muốn rời khỏi vòng tay ấy. Đây là khoảnh khắc yên bình hiếm có, chẳng cần bận tâm đến thời gian hay thực tại.

Lâm Tư Dật còn đang cố ổn định lại hơi thở. Anh vùi mặt vào hõm cổ cô, nói bằng giọng khàn khàn như tiếng gió, mỗi lời thì thầm như những cái hôn nhẹ: “Vừa nãy có chỗ nào khiến em không thoải mái không?”

Chu Lai lắc đầu. Dù là người chủ động, nhưng giờ lại đỏ mặt đến mức chẳng dám ngẩng đầu nhìn anh.

Cảm giác khó chịu ư? Không hề. Thậm chí là… quá hoàn hảo.

Không gian hẹp nơi ghế sau chẳng ảnh hưởng gì đến “kỹ thuật” của anh.

Lúc này, toàn thân cô mềm nhũn, chỉ còn đủ sức để bám lấy anh như thể nếu buông ra, cô sẽ rơi vào vực thẳm.

“Lâm Tư Dật…”

Cô vẫn còn rất nhạy cảm, giọng nhỏ như hơi thở: “Chúng ta có thể cùng ngắm mặt trời mọc không?”

“Nếu em muốn, thì được.”

Giọng anh khẽ khàng mà lười biếng, mang theo dư vị ái ân ngọt ngào.

Quần áo trên người anh vẫn tươm tất, như thể chưa từng xảy ra điều gì. Nhưng thần sắc anh thì khác. Tràn đầy sinh lực, ánh mắt sáng rỡ.

Không khí ái muội vẫn vương trong khoang xe, chẳng biết là từ ai, hay cả hai.

Thật ra chuyến đi này của anh hoàn toàn là ngẫu hứng, chẳng có dự tính gì mờ ám.

Chuyện vừa rồi là ngoài ý muốn… nhưng lại đẹp đẽ hơn bất cứ điều gì anh từng tưởng tượng.

Giờ phút này, như thể toàn bộ xương cốt anh đều đã tan chảy.

Chu Lai lại nghĩ đến bộ dạng “xấu xa” của anh khi nãy, cố ý cúi xuống cắn nhẹ một cái lên vai anh.

Anh rùng mình khẽ hít một hơi, đau mà không kêu.

Cô vội vàng buông ra, đưa tay xoa nhẹ lên chỗ vừa cắn: “Đau chết anh cho rồi!”

Nhưng anh lại lắc đầu: “Không đau.”

Chu Lai còn chưa kịp phản ứng thì đã nghe anh nhỏ giọng: “Phải làm sao đây? Anh lại muốn nữa rồi…”

“Anh…!”

Tên này!

Lúc đầu thì nghiêm túc chính trực, giờ lại…

Thật quá mặt dày rồi!

Chu Lai lập tức từ chối, như một đứa bé được nuông chiều, bĩu môi trách móc: “Lúc đầu là ai kiên quyết bảo không làm hả?”

Vừa nói vừa lấy ngón tay chọc chọc vào lồng ngực rắn chắc của anh.

Lâm Tư Dật liền nắm tay cô, đưa lên môi hôn một cái, cười khẽ: “Lần này là em quyến rũ anh đấy chứ.”

“Ừ đấy! Em quyến rũ đó, thì sao?” Chu Lai vênh mặt.

“Không sao cả.”

Anh không còn chút gì của bộ dạng hung hăng lúc nãy, giờ ngoan ngoãn như cừu non.

Lâm Tư Dật nhìn cô đầy dịu dàng, ánh mắt thâm tình, hàng mi cong rũ thấp.

Chu Lai dù mồm miệng lanh lợi cũng không thể chống đỡ nổi dáng vẻ ngoan ngoãn của anh lúc này.

Nhưng… không đúng!

Tên này vốn chẳng ngoan chút nào hết!