Chu Lai ngả người tựa vào lưng ghế, đầu hơi ngẩng lên, trong đầu là một khoảng trống mênh mông.
Từ lúc quen biết Sao Thủy cho đến khi cả hai trở nên thân thiết, đã bao nhiêu năm trôi qua?
Bọn họ từng nói với nhau những gì? Đã từng đùa giỡn ra sao?
Dù chỉ là qua màn hình Internet, thế nhưng giữa hai người, lại xảy ra biết bao nhiêu chuyện.
Họ không phải là bạn bè, nhưng lại thân thiết hơn cả bạn bè.
Họ cũng không phải người yêu, nhưng mối quan hệ lại mật thiết hơn cả tình nhân.
Nhiều khi Chu Lai cảm thấy Sao Thủy thật gần, gần đến mức như chỉ cần với tay là chạm tới, nhưng khoảnh khắc sau lại nhận ra, người ấy xa xôi đến độ không thể nắm lấy.
Cả hai cứ giữ một kiểu quan hệ mập mờ như thế, không quá gần, cũng chẳng thật xa. Có lúc liên tục trò chuyện suốt vài ngày, có lúc lại im bặt đến mấy tháng trời không một lời hỏi han.
Có thống kê cho biết, 95% những người trò chuyện lâu ngày với nhau sẽ nảy sinh tình cảm.
Chu Lai chưa từng hoài nghi về xu hướng tình cảm của mình, nhưng cô rất rõ ràng—cảm xúc mà cô dành cho Sao Thủy không giống với bất kỳ ai khác.
Lúc này đây, Chu Lai giống như vừa hoàn thành một cuộc đua marathon hàng vạn mét, từng cơ quan nội tạng trong người cô đều rung lên, phổi như đang ra sức tham lam hấp thụ oxy. Cả cơ thể phản ứng dây chuyền vì cuộc chạy đua đó, lồng ngực bị đè nén không thể thở nổi, tim ngứa ngáy đến tê dại, tay chân đều râm ran như bị điện giật.
Sao Thủy không có nước.
Chính là… Lâm Tư Dật.
Kinh ngạc, kích động, vui mừng, nghi hoặc… đủ loại cảm xúc đan xen như bão tố thi nhau tràn vào tâm trí cô. Bề ngoài trông Chu Lai có vẻ bình tĩnh đến mức lạnh nhạt, nhưng trong lòng lại như một ngọn núi lửa vừa phun trào, dung nham nóng bỏng đến hàng nghìn độ đang thiêu rụi tất cả.
Khoảnh khắc đó rơi đúng vào tầm giờ cơm chiều. Bên ngoài hành lang có tiếng bước chân qua lại, tiếng trò chuyện, thỉnh thoảng còn có người khe khẽ ngân nga. Loa phát thanh trong khuôn viên trường cũng lặp đi lặp lại những ca khúc quen thuộc.
Chu Lai cất chiếc điện thoại cũ vào ngăn kéo, đứng dậy như cái máy. Cô bước ra ban công. Lúc ấy mặt trời đang lặn, ánh hoàng hôn màu cam vàng rực rỡ nhuộm kín bầu trời.
Hai tay đan vào nhau, cô tựa lên lan can, cằm đặt trên mu bàn tay, lặng lẽ nhìn mấy con én đang bay lượn nơi xa.
Mùa hè, sắp đến rồi.
Vì muốn gặp anh, hôm nay Chu Lai cố ý mặc váy. Gió chiều nhẹ lướt qua, nâng mái tóc cô khẽ lay động, tà váy cũng theo đó mà đong đưa nhè nhẹ.
Ánh hoàng hôn vàng rực chiếu lên làn da trắng ngần của cô, trên gương mặt cô đổ xuống một vệt bóng mờ dịu nhẹ.
Không biết Lâm Tư Dật đã về từ khi nào, cũng chẳng rõ bản thân đã đứng trên ban công bao lâu. Màu trời từ cam vàng đã chuyển sang một tầng xanh úa nhàn nhạt. Sân bóng rổ gần đó vang lên tiếng ma sát của giày với sàn nhựa, cùng tiếng reo hò sôi nổi của đám con trai.
Lâm Tư Dật tìm thấy cô ở ban công. Anh có chút thở d.ốc, từ phía sau ôm cô vào lòng, không kìm được mà hôn lên má cô, giọng trầm thấp dịu dàng: “Anh xin lỗi, trễ mất nửa tiếng… Anh gọi em sao không nghe máy? Em giận anh à… bé cưng?”
Chu Lai đưa tay vòng qua eo anh, dụi đầu vào lồng ngực anh, nghe tiếng tim đập dồn dập vì anh vội vã chạy đến. Cô khẽ cười: “Này, trong lòng anh em là kiểu người dễ giận đến vậy sao?”
Lâm Tư Dật khẽ bật cười: “Em giận là phải, là anh để em phải đợi.”
Anh cúi đầu, áp gò má mát lạnh vào má cô, lại khẽ hôn lên trán cô một cái.
“Không giận đâu, có gì mà phải giận.”
Chu Lai hiểu rất rõ, bởi vì chính cô cũng từng nhiều lần bị công việc cuốn lấy, thời gian chẳng thể nắm chắc, đủ thứ chuyện đột ngột phát sinh, đều phải giải quyết cho xong mới yên lòng.
“Em đói chưa? Mình đi ăn nhé?”
Chu Lai lắc đầu, vẫn ôm chặt lấy anh: “Em còn muốn ôm thêm chút nữa…”
Lâm Tư Dật hỏi tiếp: “Có lạnh không? Mình vào trong nhé?”
“Không lạnh.”
Chu Lai cũng tham lam tận hưởng giây phút hai người ôm nhau ngọt ngào như thế này.
Dạo gần đây cả hai đều quá bận, hầu như chẳng có thời gian nào để lặng lẽ ôm nhau như thế.
Cô luôn cho rằng bản thân không phải kiểu người “não yêu”, nhưng mối tình này thực sự mang đến cho cô một niềm hạnh phúc chưa từng có, khiến cô thường xuyên nghĩ làm việc sao có thể vui bằng ở bên Lâm Tư Dật?
Cô yêu khoảng thời gian được ở bên anh đến mức không thể buông bỏ. Ăn món anh nấu, nghe anh kể chuyện, hai người ôm nhau chẳng cần nói gì mà cảm thấy như nắm trọn cả thế giới.
Phương Tinh từng nói, Chu Lai khi yêu giống như biến thành người khác.
Ở bên Lâm Tư Dật, cô nói chuyện nũng nịu, làm gì cũng lười biếng, ánh mắt lúc nào cũng đầy mộng mị si tình.
Hôm nay là một ngày đặc biệt, là ngày 20 tháng 5. Phát âm tiếng Trung giống như “Anh yêu em”, vậy nên cũng được xem như một ngày lễ của các cặp đôi.
Đây là lần đầu tiên họ thật sự cùng nhau trải qua một dịp lễ tình nhân đúng nghĩa. Dù công việc ở thành phố G vẫn chưa hoàn toàn xong xuôi, nhưng cô vẫn sốt ruột quay về. Chỉ vì muốn cùng anh đón ngày đặc biệt này. Cô còn cẩn thận sắp xếp để đồng nghiệp lo phần còn lại.
Cô còn chuẩn bị quà để tặng anh một bất ngờ. Nhưng chẳng ngờ, người nhận bất ngờ lại là chính cô.
Có lẽ Lâm Tư Dật cảm nhận được sự khác lạ hôm nay của cô, anh hỏi: “Sao vậy em?”
Chu Lai khẽ thở dài, lắc đầu.
Biết bao câu hỏi, bao điều cô muốn chất vấn, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy anh, tất cả lại như nghẹn nơi cổ họng, chẳng nói được lời nào.
Trước đây có lẽ cô đã gọi điện chất vấn anh rồi. Nhưng bây giờ… có vẻ cô đã khác xưa.
Chu Lai trước kia luôn bọc mình trong lớp vỏ kiên cố, không dễ bị tổn thương. Nhưng từ khi ở bên Lâm Tư Dật, sự dịu dàng của anh dường như đã dần làm tan chảy cô.
Chu Lai dần dần trở thành người biết quan tâm đến cảm xúc của người khác, cô muốn thật lòng gìn giữ mối quan hệ này, nghiêm túc và nỗ lực để yêu anh.
Cô không nói, mà Lâm Tư Dật cũng chẳng ép hỏi. Anh luôn biết cách nắm bắt tốt những chi tiết nhỏ trong việc ở bên cô.
Anh cúi đầu hôn nhẹ lên môi Chu Lai, vốn dĩ chỉ định lướt qua một chút rồi thôi, nhưng khi chạm đến đôi môi mềm mại của cô, cảm giác ấy tựa như một loại độc dược gây nghiện, khiến anh không nỡ rời đi.
Cuối cùng, Lâm Tư Dật bế bổng Chu Lai trở về phòng ký túc, nhẹ nhàng khép lại cánh cửa ban công.
Trên cánh tay trắng mịn của Chu Lai vẫn còn hơi lạnh, Lâm Tư Dật liền dùng lòng bàn tay ấm áp của mình nhẹ nhàng xoa xoa. Về chuyện cô ăn mặc ra sao, anh chưa bao giờ lên tiếng chỉ trích, thế nhưng vẫn luôn âm thầm lo lắng, sợ rằng cô mặc mỏng quá sẽ bị cảm lạnh.
Điều duy nhất Lâm Tư Dật có thể làm, chính là dùng thân thể của mình để sưởi ấm cho cô.
Chu Lai thở hổn hển, tay bám chặt vai anh, hỏi: “Lâm ngoan ngoãn, anh còn nhớ em từng nói muốn được ngủ lại ký túc xá của anh một đêm không?”
Lâm Tư Dật khẽ cười, gật đầu: “Nhớ chứ.”
“Vậy tối nay em có thể ngủ ở ký túc anh không?”
“Em chắc chứ?” Lưỡi anh khẽ đẩy vào môi cô, khuấy đảo trong khoang miệng ngọt ngào ấy.
Sau một nụ hôn sâu dài đến mức cả hai đều phải ngừng thở, Lâm Tư Dật mới nói tiếp: “Nhưng phòng ký túc gần như không cách âm đâu.”
Chu Lai phải mất một lúc mới hiểu ý anh, sau đó mặt đỏ bừng, cắn nhẹ môi anh, nói: “Anh nói vậy là có ý gì hả?”
“Cũng không có gì ý gì đâu.”
Lâm Tư Dật cười như ánh mặt trời rực rỡ, dáng vẻ như một chàng trai ngông nghênh lười biếng, đôi mắt sáng ánh lên nét tinh quái. Hôm nay anh bận rộn cả ngày trong phòng thí nghiệm, thực sự cũng mệt, nhưng vừa thấy Chu Lai thì bao nhiêu mệt mỏi đều tan biến.
Anh ghé sát tai cô, khẽ nói như thì thầm: “Chỉ là, đôi khi em kêu cũng to lắm.”
“Lâm Tư Dật!” Chu Lai giơ nắm tay nhỏ đập lên người anh.
Chuyện này có thể trách cô được sao? Một mình cô có thể kêu ra được chắc? Có những lúc anh còn cố ý trêu cô, khiến cô phải gọi lớn hơn nữa kìa.
Người ta nói, đàn ông hư một chút thì phụ nữ mới yêu. Đúng thật chẳng sai chút nào.
Đừng nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của Lâm Tư Dật thường ngày, chỉ có Chu Lai mới biết, người này bên trong hư hỏng đến mức nào.
Vậy mà cô lại yêu chết đi được cái dáng vẻ hư hỏng ấy của anh.
Lâm Tư Dật chẳng mấy để tâm đến mấy cái đấm như gãi ngứa của Chu Lai. Anh ôm cô vào lòng, lại tiếp tục âu yếm thêm một lúc.
Hai người ôm ấp, hôn hít, suýt chút nữa lại lăn lên giường. Nhưng Lâm Tư Dật nhớ ra trời cũng đã tối, nếu cứ tiếp tục thì cũng không giải quyết được vấn đề gì, lại không nỡ để cô vì vội vàng trở về mà phải chịu đói.
Địa điểm ăn tối là ở một căn tin trong trường do chính Chu Lai đề nghị.
Lần trước ăn món thịt kho tàu ở nhà ăn ấy, đến giờ cô vẫn còn thèm. Gần đây dạ dày cô khá hơn, ăn đồ hơi dầu mỡ cũng không vấn đề gì.
Thời tiết giờ đã ấm hơn hẳn mấy hôm trước, buổi tối trên sân vận động cũng có nhiều người tản bộ. Các cặp đôi trẻ tuổi vừa đi vừa cười nói, hoặc nắm tay nhau lặng lẽ, ai nấy đều tràn đầy sức sống.
Sau bữa tối, Lâm Tư Dật nắm tay Chu Lai thong thả dạo quanh khuôn viên trường. Anh dẫn cô đến khu nhà kính mình chăm sóc, rồi qua khu vườn để ngắm những loài hoa lạ. Thậm chí ở đó còn có một thửa ruộng lúa mì vàng óng ánh.
Lâm Tư Dật mỉm cười nói với cô rằng đây chỉ mới là phần nổi của tảng băng thôi.
Chu Lai cũng rất háo hức.
Cảm giác như cô đang bù đắp lại những tiếc nuối thời đại học chưa từng yêu ai. Năm đó Chu Lai chỉ lo kiếm tiền, thực sự không nghĩ đến việc yêu đương, sợ tốn thời gian. Nhưng nếu nói là chưa từng mong muốn gì thì cũng không đúng.
Cô vẫn còn nhớ có một đêm rất muộn, sau khi chụp xong ảnh, trên đường về nhà đứng bên lề đường đợi xe, cô nhìn thấy một đôi tình nhân trẻ tuổi ôm nhau. Trời hôm đó cũng khá lạnh, chàng trai vừa dỗ dành, cô gái thì làm nũng. Sự ngọt ngào của giai đoạn yêu đương hiện rõ mồn một.
Chính khoảnh khắc đó, Chu Lai cũng rất mong có ai đó có thể ôm lấy mình như thế. Cô cũng muốn biết, yêu là một cảm giác như thế nào.
Mà giờ đây, Lâm Tư Dật bên cạnh cô cởi áo khoác khoác lên người cô, vòng tay qua vai ôm cô vào lòng, lầm rầm như một bà cụ: “Còn nói không lạnh? Giờ chênh lệch nhiệt độ ngày đêm lớn như vậy, tay em đã lạnh ngắt rồi. Cảm lạnh thì biết làm sao? Bị cảm khó chịu lắm đấy.”
Chu Lai thỏa mãn ôm lấy eo anh, làm nũng: “Em muốn mặc váy đẹp để cho anh ngắm mà.”
Lâm Tư Dật không tiếc lời khen: “Ừ, thật sự rất đẹp.”
Chu Lai còn ghé vào tai anh thì thầm: “Mặc váy cũng tiện hơn mà, đúng không?”
Lâm Tư Dật bất lực vỗ mông cô: “Mỗi ngày trong đầu em toàn nghĩ cái gì vậy hả?”
“Ơ, thế anh không nghĩ à?”
“Có.”
Chu Lai bật cười khúc khích.
Lâm Tư Dật hôn nhẹ lên môi cô: “Tối nay hãy từ từ nghĩ tiếp, hiếm khi em tới trường, anh còn muốn dẫn em đi dạo thêm một chút.”
“Ừ.” Chu Lai cũng rất thích cảm giác đi dạo như thế này.
Hai người đi qua từng toà nhà giảng dạy, đến quảng trường có đài phun nước, rồi ghé qua khu phố ẩm thực sôi động trong trường. Trường Z rất rộng, những nơi họ đi qua chỉ là một phần rất nhỏ. Lâm Tư Dật nói với cô rằng, nếu rảnh rỗi thì có thể đạp xe dạo quanh, sẽ đỡ mệt hơn đi bộ nhiều.
Đi được một đoạn, Chu Lai bắt đầu cảm thấy mỏi chân.
Lâm Tư Dật kéo cô ngồi xuống ghế gỗ ven đường, rồi nhẹ nhàng xoa bóp chân cho cô. Cô mặc váy ngắn, chỉ vừa phủ đến trên đầu gối một chút. Bàn tay thô ráp của Lâm Tư Dật lướt qua làn da mịn màng của cô, nhẹ nhàng bóp nhẹ bắp chân.
Chu Lai làm nũng ôm lấy anh, vùi đầu vào ngực anh, mãn nguyện.
Lâm Tư Dật bỗng lấy ra từ túi áo một sợi dây chuyền.
Vẻ mặt anh có chút ngượng ngùng, đưa cho cô: “Tặng em đấy. Chúc em lễ tình nhân vui vẻ.”
Chu Lai nhướn mày, dưới ánh đèn đường chăm chú nhìn sợi dây chuyền trong tay anh: “Đừng nói với em là dây chuyền này do anh làm nhé?”
Lâm Tư Dật gật đầu: “Ừ, là anh làm.”
Chu Lai cầm lấy dây chuyền từ tay anh, cảm thán: “Lâm Tư Dật, sao ngay cả dây chuyền anh cũng biết làm vậy?”
Gần như mọi món quà anh tặng cô đều là tự tay anh làm ra.
“Cũng không khó lắm đâu. Anh tìm hiểu trên mạng, rồi hỏi thêm mấy bạn trong ngành.”
Anh có chút lo lắng, quan sát nét mặt của cô, rồi tiếp tục: “Sợi dây chuyền này có một cái tên, em muốn biết không?”
Kiểu dáng rất đặc biệt, Chu Lai chưa từng thấy trên thị trường.
Mặt dây là một vòng tròn, bên trong đính một viên đá quý màu vàng nhạt, trông vô cùng tinh xảo. Trên viền tròn ấy còn gắn thêm một viên kim cương moissanite.
Chu Lai như đoán được, liền nói: “Là sao Thủy phải không?”
Lâm Tư Dật khựng lại, hỏi: “Sao em đoán được vậy?”
Chu Lai cầm mặt dây, chỉ vào từng chi tiết: “Viên đá màu vàng này là mặt trời, còn viên kim cương bên trên đại diện cho sao Thủy, sao Thủy quay quanh mặt trời. Em đoán đúng chứ?”
Lâm Tư Dật gật đầu: “Đúng.”
Chu Lai ra vẻ đắc ý: “Lâm Tư Dật, em phát hiện ra anh rất thích mấy thứ như mặt trời, mặt trăng, dải ngân hà đúng không? Thiết kế quán bar của Thiệu Uy cũng là dựa theo ý tưởng của anh phải không?”
Lâm Tư Dật lại gật đầu: “Ừ.”
Chu Lai ngẩng đầu nhìn anh: “Vậy… còn gì nữa không?”
“Chu Lai…” Lâm Tư Dật mở miệng, “Thật ra có một chuyện anh vẫn chưa từng nói với em. Dĩ nhiên cũng không phải cố ý giấu.”
“Ừ, anh nói đi.” Chu Lai bình thản đưa sợi dây chuyền cho anh, nghiêng đầu, “Vừa nói vừa giúp em đeo vào đi.”
Lúc này Lâm Tư Dật không thể làm hai việc cùng lúc, anh cẩn thận đeo dây chuyền lên cổ cô, nhìn viên đá màu vàng nhạt lấp lánh dưới ánh đèn đường.
Sau đó, anh lấy hết dũng khí.
Đeo xong, Chu Lai sờ nhẹ lên xương quai xanh, hỏi anh: “Đẹp không?”
“Đẹp lắm.”
“Vậy… em là mặt trời của anh à?”
“Ừ.”
“Còn anh… là sao Thủy không có nước sao?”
Một câu hỏi bất ngờ khiến tim Lâm Tư Dật như lỡ mất một nhịp. Trong khoảnh khắc ấy, anh cứ ngỡ mình nghe nhầm. Trong đầu vang lên một tiếng “ầm”, hoàn toàn không kịp phản ứng, đến mức không biết phải xử lý ra sao.
Anh từng nghĩ tới rất nhiều khả năng, sợ nhất là Chu Lai sẽ giận, sẽ không muốn để ý đến anh nữa. Điều đó sẽ khiến anh rối loạn hoàn toàn.
Nhưng anh chưa từng nghĩ… làm sao mà cô biết được?
Chu Lai nhướn mày, nhắc lại lần nữa: “Sao Thủy không có nước… là anh phải không?”
Lâm Tư Dật nhất thời nghẹn lời: “Em… em… em là… sao em biết…”
Chu Lai véo nhẹ vành tai đỏ ửng của anh, ra dáng bá đạo mà kiêu ngạo: “Em em em cái gì. Nghĩ kỹ xem anh định giải thích với em thế nào đi nhé!”