Liệu Cô Ấy Cũng Sẽ Thích Anh Chứ?

Chương 69: Lạnh buốt



Việc Lâm Tư Dật sớm để ý đến Weibo của Chu Lai thực ra chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.

Vài năm trước, một lần vô tình anh mở QQ Space lại bất ngờ nhìn thấy một bài chia sẻ Weibo mà cô đăng tải lên đó.

Lâm Tư Dật theo đường link mà nhấn vào trang cá nhân của cô, định bụng sẽ thả tim cho bài viết, nhưng lúc ấy lại phát hiện dòng trạng thái đó đã bị cô xóa mất rồi.

Có lẽ… đây là sự an bài của số phận chăng?

Rõ ràng đó chỉ là một cú lỡ tay chia sẻ của cô, vậy mà anh lại tình cờ bắt gặp được.

Khi ấy, anh còn chưa có tài khoản Weibo, nhưng lại lập riêng một cái chỉ để theo dõi mình cô. Ban đầu anh chẳng làm gì, chỉ lặng lẽ nhìn, thỉnh thoảng nhớ ra thì lên xem cô đăng những gì. Sự theo dõi âm thầm đó kéo dài suốt hơn nửa năm. Khi ấy, anh chẳng là gì khác ngoài một người hâm mộ vô danh.

Lần đầu tiên anh để lại lời nhắn, là khi cô đăng một dòng trạng thái buồn bã tiêu cực. Khi ấy, anh không thể không nói gì, liền gửi cho cô một đoạn tin dài để an ủi và động viên.

Anh thật không ngờ, cô lại trả lời gần như ngay lập tức, cảm ơn vì những lời khích lệ ấy.

Lâm Tư Dật khi đó cảm thấy như vừa trúng độc đắc vậy. Anh ôm chặt lấy điện thoại, đọc đi đọc lại tin nhắn mà cô gửi, cười mãi không thôi.

Có lẽ chính vì lần hồi đáp ấy, mà anh lại càng chủ động hơn trong những lần nhắn sau. CÔ không phải lúc nào cũng trả lời, nhưng đôi khi vẫn sẽ đáp lại, và chỉ vậy thôi cũng đủ khiến anh thấy mãn nguyện rồi.

Lần đầu tiên cô chủ động nhắn tin riêng cho anh, là khi em gặp một chút thất bại. Khi ấy, cửa hàng Taobao cô vừa khởi sắc được đôi chút, nhưng lại vì lượng trả hàng trong đợt sale 11/11 quá nhiều, khiến hàng tồn kho ùn ứ.

Nhận được tin nhắn ấy, anh đã cẩn thận giúp cô phân tích nguyên nhân, tìm hướng khắc phục thiệt hại.

***

Suốt những năm qua, đoạn chat giữa hai người vẫn còn nguyên trong chiếc điện thoại cũ của anh. Dù bây giờ trong tay anh là dòng máy đời mới, nhanh và mạnh nhất, nhưng anh vẫn không nỡ vứt bỏ chiếc máy cũ ấy đi.

Lâm Tư Dật từ tốn kể lại mọi chuyện cho Chu Lai nghe. Giọng anh chậm rãi, bình thản, tưởng chừng như không có gì to tát. Thế nhưng, chỉ anh mới biết, để có thể đứng trước mặt em lúc này, lòng anh như đã vượt qua muôn trùng núi sông.

Anh nghĩ, chặng đường ấy cô không cần phải biết hết. Quan trọng là hiện tại – chúng ta đang ở bên nhau.

Nghe xong, Chu Lai cũng không khỏi xúc động. Không ngờ chỉ vì một lần “nhỡ tay” mà hai người lại trở thành “bạn mạng” của nhau.

“Vậy sao anh chưa bao giờ nói với em anh là ai?” Cô nghiêng đầu hỏi.

“Ban đầu anh cũng chẳng nghĩ nhiều đến thế.”

Lâm Tư Dật đáp: “Về sau khi tụi mình nói chuyện nhiều rồi, anh cũng từng muốn nói rõ, nhưng lại sợ em phản cảm.”

“Sao anh nghĩ em sẽ phản cảm?” Cô ngạc nhiên.

“Em…”

Lâm Tư Dật cúi đầu nhìn cô, ánh mắt có phần đáng thương.

“Hình như em chưa từng thích anh.”

Chu Lai lập tức phản bác: “Khi nào em không thích anh chứ?”

“Nhưng hồi cấp ba, em luôn lờ anh đi.”

Cô phồng má lên: “Chẳng phải vì anh coi thường mấy đứa học dốt như em sao?”

“Anh không có.” Anh lập tức phủ nhận.

“Thế sao lúc đó anh toàn cùng thầy cô và bạn gái ngồi bàn trên, cái người học giỏi ấy thảo luận bài vở, hai người còn nói cười vui vẻ nữa. Chưa từng thấy anh chủ động hỏi em điều gì cả. Mà cái bạn nữ ngồi bàn trên đó tên gì nhỉ?”

“Ý em là Thẩm Thư Dư?”

Chu Lai lập tức sa sầm mặt: “Ha, anh nhớ rõ tên người ta quá nhỉ!”

Lâm Tư Dật bật cười, kéo cô vào lòng, giải thích: “Trong lớp cấp ba, anh nhớ tên tất cả các bạn, không có ai là ngoại lệ.”

“Thế còn em thì sao? Em có được anh ‘ưu ái’ không?”

Anh gật đầu không chút do dự: “Ừ, em là người đặc biệt nhất.”

Cô bán tín bán nghi: “Lại giỏi dẻo miệng!”

Những khúc mắc trong lòng đã được gỡ bỏ, trời cũng đã không còn sớm.

Chu Lai mặc chiếc áo khoác rộng thùng thình của anh, tay trong tay cùng Lâm Tư Dật chầm chậm đi về ký túc xá.

Lâm Tư Dật không quên “tra hỏi” em lần nữa: “Em chắc chắn là muốn ngủ lại ký túc của anh chứ?”

Chu Lai gật đầu chắc nịch lần thứ N: “Chắc chắn! Rất chắc chắn!”

“Được thôi, chỉ cần em không hối hận.”

“Có gì đâu mà phải hối hận.”

Chu Lai khi ấy đâu ngờ được, đêm nay sẽ là một đêm giông bão cuồng nhiệt đến mức nào.

Và khỏi phải nói – ngay đêm đó, cô đã hối hận thật rồi.

Hai ngày sau, khi đang tắm, Chu Lai liếc nhìn hai vết bầm đỏ tím trên đầu gối mình, vẫn không nhịn được mà lầm bầm với anh: “Giường ký túc xá của các anh đúng là cứng như đá ấy!”

Lâm Tư Dật vừa tắm xong bước ra, hơi nước vẫn còn vấn vít quanh người. Trên người anh chỉ quấn mỗi chiếc khăn tắm ngang hông, nửa thân trên để trần lộ rõ những đường nét cơ bắp rắn chắc. Tóc còn ướt, một giọt nước từ ngực anh lăn xuống theo đường cơ, vương trên làn da săn chắc, bụng nổi rõ từng múi cơ hấp dẫn đến chói mắt.

Tuyệt nhất có lẽ là hình xăm dòng chữ tiếng Anh màu đen uốn lượn quanh hông anh – đầy phóng túng và bất kham.

Khi tắm, cô đã không nhịn được mà đưa tay chạm thử vào hình xăm ấy, trong lòng bỗng dâng lên một h.am m.uốn mơ hồ.

Cô cũng muốn xăm một hình gì đó. Càng lúc càng muốn.

Lúc này, Lâm Tư Dật đang nửa quỳ dưới đất, nhìn hai vết đỏ trên đầu gối cô, cúi đầu hôn nhẹ lên đó đầy xót xa.

Chu Lai chẳng hề cảm kích, ngẩng chân đá nhẹ vào ngực anh: “Giờ lại giả vờ hối lỗi à? Hôm đó sao anh không chịu dừng lại?”

Cô vẫn chưa quên cảm giác ngạt thở đến mức không thở nổi khi bị bịt miệng đêm đó, đau đớn đến nhường nào.

Lâm Tư Dật nắm lấy bàn chân cô, cúi đầu hôn lên mu bàn chân dịu dàng: “Ừ, đều là lỗi của anh.”

Nhưng lỗi gì chứ?

Ký túc xá cách âm tệ đến mức anh không thể thay đổi, giường lại cứng chẳng phải do anh chọn. Là Chu Lai nhất quyết muốn ngủ lại đó một đêm.

Mà khi cô đã ngủ lại, cũng chẳng chịu yên phận, cứ phải trêu chọc anh trước.

Chu Lai cũng tự biết bản thân chẳng hẳn đúng đắn, bĩu môi phồng má hờn dỗi.

Lâm Tư Dật xoa xoa chân cô, nhẹ giọng hỏi: “Nếu đầu gối còn đau thì hôm nay có muốn đi đạp xe nữa không?”

“Muốn!”

Thật ra đầu gối cô chẳng còn đau chút nào, nhưng không hiểu sao lại muốn làm nũng với anh một chút.

Nhìn anh dịu dàng hôn mình, lại thấy vẻ bất lực đến cưng chiều trong mắt anh, Chu Lai chợt nhận ra mình đang được yêu thương đến nhường nào.

Hồi bé, cô từng bị bố mẹ đá qua đá lại như quả bóng. Còn bây giờ, cuối cùng cô đã có đủ lý do để được tùy hứng, chẳng cần giải thích.

Hôm nay trời đẹp, Lâm Tư Dật đã hứa sẽ đưa cô đi đạp xe. Chu Lai háo hức mong chờ, cũng rất thích thú.

Lộ trình đạp xe là những nơi anh từng hay lui tới, vòng quanh vùng ngoại ô thành phố H, rồi kết thúc tại chỗ ở của Chu Lai, tuyệt nhiên không quay lại đường cũ.

Anh đi chiếc xe đạp địa hình quen thuộc, còn đặc biệt thuê cho cô một chiếc xe tốt hơn.

Mang theo đủ nước uống và vài món ăn vặt bổ sung năng lượng, hai người khởi hành từ chín giờ sáng, dự kiến đến chín giờ tối mới trở về.

Ban đầu Lâm Tư Dật còn lo cô đạp không nổi, sẽ bỏ cuộc giữa chừng. Nhưng không ngờ, Chu Lai kiên trì hơn anh tưởng. Sau bốn tiếng đạp xe, cô mới bắt đầu tỏ ra mệt mỏi, nhưng không hề đòi nghỉ, chỉ lặng lẽ giảm tốc, vừa đạp vừa trò chuyện cùng anh.

“Trước đây cuối tuần nào anh cũng đi đạp xe thế này à? Dù mưa gió?”

“Ừ.” Anh gật đầu.

“Dù mưa hay nắng, cảnh vật trên đường đều rất đẹp. Nhưng cũng không phải cuối tuần nào anh cũng có thời gian, có lúc bận trong phòng thí nghiệm, cũng không đi được.”

Đây là lần đầu Chu Lai đi đạp xe xa như vậy, Lâm Tư Dật sợ cô quá sức nên cố ý tìm một quán ăn nhỏ mà trước đây anh hay ghé để nghỉ ngơi.

Qua giờ cơm, quán khá vắng vẻ và yên tĩnh. Ông chủ đầu trọc đang ngồi ở quầy chơi điện thoại, thấy Lâm Tư Dật bước vào thì cười tươi như nở hoa.

Ông lập tức đứng dậy chào đón, hồ hởi nói: “Lâu rồi không thấy cậu ghé qua!”

Lâm Tư Dật thân thiết chào hỏi vài câu, rồi quay sang giới thiệu Chu Lai: “Đây là bạn gái tôi, Chu Lai.”

Ông chủ cười hề hề, gật đầu lia lịa với Chu Lai: “Tốt quá rồi! Cuối cùng cậu nhóc này cũng có bạn gái rồi!”

Lâm Tư Dật vỗ vai ông: “Phiền anh làm vài món, ít dầu ít muối thôi.”

“Không vấn đề gì!”

Quán nhỏ nhưng sạch sẽ, gọn gàng.

Sau khi ngồi xuống, Lâm Tư Dật rót cho cô một ly nước, dịu dàng nói: “Ăn xong nghỉ một lát rồi chúng ta về nhé?”

Chu Lai ngạc nhiên: “Gì vậy? Anh có việc à?”

Anh lắc đầu: “Anh sợ em mệt quá thôi.”

“Không sao mà. Dù hơi mệt nhưng em chịu được. Em còn muốn đạp tiếp cơ.”

Lâm Tư Dật không kìm được, đưa tay chạm vào má cô đang ửng hồng: “Vậy nếu em thấy mệt thì nói với anh, đừng cố gắng quá nhé.”

“Vâng.”

Nghỉ ngơi xong, hai người lại tiếp tục hành trình.

Cuối tháng 5, thời tiết thật dễ chịu. Gió nhẹ, nắng ấm, tiếng chim ríu rít ở ngoại ô. Trên đường đi, Chu Lai thong thả theo sau Lâm Tư Dật, ngắm những tòa nhà cao tầng đang xây dở, những vùng đất hoang vu, thấy cả ông lão nắm tay một đứa trẻ.

Khi đi ngang một đoạn đường có rác rải rác, Lâm Tư Dật dừng xe, bảo cô chờ, rồi quay lại nhặt hết mấy túi rác vứt vào thùng rác gần đó.

Anh không để cô cúi xuống nhặt phụ, sợ cô bẩn tay. Sau đó còn xin phép một nhà dân gần đó để vào rửa tay, rồi lại tiếp tục đạp xe với cô.

Từ trưa đến hoàng hôn.

Họ đạp đến một nơi ngắm hoàng hôn đẹp nhất.

Giống như điểm cuối của con đường, nhưng cũng như nơi bắt đầu tất cả. Trước mặt là một khoảng trời rộng lớn, không khí trong lành. Xa xa là dãy núi phủ đầy thông, nhọn hoắt, thẳng tắp. Quanh đó vắng người, chỉ thỉnh thoảng có xe cá nhân chạy ngang qua.

Lâm Tư Dật ôm Chu Lai ngồi trên tảng đá lớn, lấy khăn giấy lau mồ hôi trên trán cô, lo lắng hỏi: “Em có mệt không?”

Chu Lai bỗng cảm thấy khung cảnh này quen thuộc đến lạ, như đã từng xuất hiện trong ký ức của mình.

Cũng là núi xanh, trời đỏ rực ánh chiều tà, và người bên cạnh ấm áp chăm sóc cô.

Đẹp đến mức ngỡ như đang mơ.

Lâm Tư Dật nhẹ giọng: “Còn nhớ mùng Một Tết chúng ta cùng lên núi ngắm mặt trời mọc không?”

Chu Lai bừng tỉnh: “Nhớ chứ!”

Thảo nào thấy tất cả đều thân quen. Thì ra, bình minh và hoàng hôn, là hai khoảnh khắc giống nhau đến lạ kỳ.

Mặt trời rồi sẽ khuất, nhưng chẳng bao lâu sau, đèn đường hai bên sẽ sáng lên.

Và ngày mai, mặt trời vẫn sẽ lại mọc, mang theo ánh nắng ấm áp phủ khắp nhân gian.

***

Đạp xe về đến nhà, cả hai đều kiệt sức. Không ngờ tối muộn còn bị Trần Triệt đến làm phiền.

Chu Lai không có kiên nhẫn tiếp chuyện cậu em, liền đi tắm bồn, để mặc Trần Triệt và Lâm Tư Dật ngồi ngoài phòng khách trò chuyện rôm rả.

Vô tình biết Lâm Tư Dật sắp sang Stanford trao đổi, Trần Triệt rất vui mừng: “Vậy sau này tụi mình là đồng môn rồi!”

Lâm Tư Dật cũng không ngờ lại trùng hợp vậy: “Sau này mong em chiếu cố nhiều hơn.”

“Chiếu cố gì chứ, anh là anh rể em mà, em không lo cho anh thì lo cho ai?”

Lần này Trần Triệt đến thực ra là có nhiệm vụ. Do lỡ miệng nói với bố là chị gái mình có bạn trai, nên Chu Cao Trì tò mò đến mức bắt cậu phải chụp ảnh anh rể gửi về ngay.

Chu Lai – người từ bé đến lớn chưa từng hẹn hò, vậy mà giờ lại có bạn trai! Bảo sao Chu Cao Trì không tò mò đến mức muốn “vỡ tim”!

Trần Triệt thì bất lực, đâu thể ngang nhiên giơ điện thoại ra chụp trộm được?

Vậy mà ba cậu nhắn tin liên tục:

Chu Cao Trì:

[Đâu rồi?]

[Không phải con nói đang ở chỗ chị con à?]

[Ảnh đâu?]

[Bố đợi tới bạc cả đầu rồi này.]

[Không gửi ảnh là bố từ con luôn đấy!]

Trần Triệt không chịu nổi nữa, đành chủ động hỏi: “Anh rể, hay là… em chụp ảnh anh nhé?”

Lâm Tư Dật thoáng ngỡ ngàng: “Chụp ảnh?”

Trần Triệt cười: “Em nói thật, là bố em muốn xem mặt anh đấy.”

Nghe vậy, Lâm Tư Dật bất giác hơi lúng túng.

Không biết chuyện này có tính là “ra mắt” không. Anh ngồi thẳng người, nghiêm chỉnh để Trần Triệt chụp, gương mặt căng cứng chẳng khác nào bị bắt cóc.

Trần Triệt còn không quên nhắc: “Anh rể, thư giãn chút đi, chứ giờ trông như bị em bắt cóc ấy.”

Đúng lúc đó, Chu Lai tắm xong đi ra, đầu quấn khăn dày cộp, thắc mắc: “Ai bị bắt cóc hả?”

Thấy Trần Triệt đang chĩa điện thoại về phía Lâm Tư Dật, cô càng ngạc nhiên: “Chụp ảnh làm gì vậy?”

Trần Triệt cười hề hề, cầm điện thoại chuẩn bị gửi ảnh cho bố, vừa trả lời cô: “Bố muốn xem mặt anh rể, em đang gửi ảnh cho bố.”

Chu Lai hét to ngăn lại: “Trần Triệt! Em mà dám gửi thật là chị cho em chết luôn đấy!”

Trần Triệt giật bắn người, suýt rơi cả điện thoại.

Chu Lai bước nhanh đến, định giật lại điện thoại từ tay cậu ta: “Ông ấy chỉ nói muốn xem thôi là em gửi luôn hả? Vậy còn mặt mũi của chị thì để đâu?”

Trần Triệt khéo léo lợi dụng chiều cao né tới né lui, vừa né vừa cười toe toét:“Ây da, có gì đâu mà ngại, con dâu xấu thì cũng phải gặp bố mẹ chồng chứ!”

Chu Lai tức đến tím mặt: “Em mới là con dâu xấu đấy! Có biết nói tiếng người không hả?!”

“Được rồi được rồi, xin lỗi xin lỗi, em lỡ lời…”

Chu Lai bênh vực Lâm Tư Dật một cách rõ rành rành khiến Trần Triệt cũng hơi chạnh lòng: “Chị à, chưa gì đã về phe người ngoài rồi hả, còn chưa gả đi mà!”

“Biến cho chị nhờ!”

***

Tối hôm đó, Chu Cao Trì cuối cùng cũng nhận được tấm ảnh mà Trần Triệt gửi tới.

Lúc ấy, ông đang mặc bộ đồ ngủ lấp lánh màu vàng chóe, nằm duỗi người thư giãn trên giường. Vừa thấy ảnh hiện lên, người luôn miệng từ chối thừa nhận mình đã mắt mờ tay run liền lập tức mở ngăn kéo đầu giường, lấy ra cặp kính lão gọng vàng.

Ông ngồi ngay ngắn, đeo kính cẩn thận, dùng hai ngón tay phóng to bức ảnh trên màn hình, chăm chú quan sát người đàn ông đã “cuỗm” mất con gái rượu của mình.

Ừm… hai mắt, một mũi, một miệng, không thiếu thứ gì.

Chỉ là… so với ông hồi còn trẻ, thì vẫn còn kém một chút.

Chu Cao Trì ngả người tựa vào đầu giường, chân khẽ đung đưa nhịp nhàng, khoái chí cười thầm:
Hề hề, không biết bao giờ mới được bồng cháu đây ta?

***

Cuối tháng 5, đầu tháng 6, Lâm Tư Dật đã hoàn thành buổi bảo vệ luận văn tiến sĩ một cách suôn sẻ.
Lãnh đạo trường Đại học Z cũng chủ động tìm đến anh, chính thức đưa ra lời mời công việc. Chỉ cần anh gật đầu, sau khi học xong một năm ở Stanford rồi quay về, anh sẽ trở thành giảng viên chính thức của trường.

Không suy nghĩ quá lâu, Lâm Tư Dật lập tức đồng ý. Đây là lời mời này là điều mà biết bao người mơ cũng chẳng dám với tới.

Nếu đây là sự an bài của số phận, thì tương lai anh sẽ được ở lại thành phố H, gần bên Chu Lai hơn một chút.

Ngoài ra, anh cũng không quên mảnh vườn cây ăn quả và vườn dâu trên núi, càng không quên hai cây anh đào mà anh từng hứa sẽ tặng cô.

***

Đầu tháng 6, Lâm Tư Dật quay lại làng Đại Dữ lần nữa.

Tuy trường học không có chuyện gì cần giải quyết, nhưng vườn cây và vườn dâu thì không thể thiếu vắng anh.

Với kỹ thuật trồng trọt xanh – sạch – bền vững, anh thu hút được sự chú ý của chính quyền địa phương, và bản thân anh cũng rất sẵn lòng chia sẻ kiến thức về nông nghiệp hữu cơ cho bà con.

Ngay ngày đầu trở lại, anh đã phối hợp cùng lãnh đạo xã tổ chức một buổi họp dân, phổ cập kiến thức trồng trọt. Những ngày sau đó, anh bận túi bụi từ sáng đến tối.

***

Cùng thời điểm ấy, Chu Lai cũng không rảnh rỗi gì. Cô và Phương Tinh đang tất bật chuẩn bị cho việc thành lập công ty MCN.

Vài ngày nay không có Lâm Tư Dật bên cạnh, Chu Lai cảm thấy trống trải, đành vùi đầu vào công việc để khỏa lấp nỗi nhớ. Cô cùng Phương Tinh bay ra Thành phố B, tìm hiểu thị trường và gặp gỡ chuyên gia trong ngành.

Đến giữa tháng 6, cô đã gần hai tuần không gặp Lâm Tư Dật.

Dù vẫn nhắn tin mỗi ngày, nhưng vì tín hiệu trên núi quá yếu, anh trả lời khi có khi không.

Hôm ấy vào buổi trưa, Chu Lai và Phương Tinh ngồi trong một quán cà phê ở thành phố B chờ đối tác.
Cô buồn chán nghịch điện thoại, hy vọng có tin nhắn từ Lâm Tư Dật.

Phương Tinh nhấp ngụm cà phê, trêu chọc: “Sao thế? Người ta lạnh nhạt rồi à?”

Chu Lai vội lắc đầu: “Không phải đâu, trên núi không có sóng nên mới thế.”

“Thật không đó?”

Phương Tinh vừa khuấy cà phê vừa nhếch môi cười đầy ẩn ý.

Thật ra, trong lòng cô có chuyện đã giấu kín suốt một tháng nay. Cô biết nói ra lúc này là không nên, nhưng lại không thể nào làm ngơ trước chuyện tình cảm của bạn thân.

Nội tâm cô giằng co dữ dội.

Chu Lai quá hiểu Phương Tinh, chỉ cần nhìn vẻ mặt là biết ngay có chuyện. “Làm sao vậy? Có gì thì nói đi, đừng nhăn như táo bón thế.”

Cô vừa nói vừa theo thói quen mở điện thoại xem — vẫn chưa thấy tin nhắn.

Phương Tinh thở dài thườn thượt, đặt mạnh cái thìa xuống bàn: “Má ơi, Chu Lai! Tao không nhịn nổi nữa rồi!”

“Không nhịn nổi thì đi toilet mà giải quyết.”

“Biến! Tao nói nghiêm túc đấy!”

Phương Tinh cau mày, nghiêm nghị: “Chuyện này liên quan đến Lâm Tư Dật.”

Chu Lai lập tức ngồi thẳng dậy, sắc mặt nghiêm lại: “Liên quan đến anh ấy?”

Phương Tinh gật đầu, ngập ngừng rồi dứt khoát nói: “Mày có biết… Lâm Tư Dật từng thầm yêu một người suốt mười năm không?”

Chu Lai lập tức biến sắc, giọng nói cũng bất giác nhỏ lại: “…Tao không biết.”

Phương Tinh dè dặt tiếp lời: “Chuyện này tao nghe từ một tháng trước. Hôm đó Thiệu Uy uống say, lỡ miệng nói ra. Cậu ta bảo Lâm Tư Dật còn xăm tên cô gái đó lên người nữa. Chuyện này… chắc mày cũng chưa từng nghe, đúng không?”

Chu Lai chỉ cảm thấy đầu óc như bị sét đánh, tai ù đi, lòng bàn tay lạnh toát.