Liệu Cô Ấy Cũng Sẽ Thích Anh Chứ?

Chương 72: Thật tốt



Cuộc sống những ngày trên núi còn thú vị hơn nhiều so với tưởng tượng của Chu Lai.

Cô ngủ một mạch đến tận mười giờ sáng. Khi vừa tỉnh dậy, Chu Lai còn ngơ ngác chẳng nhớ nổi mình đang ở đâu. Phải mất một lúc mới sực nhớ ra đây là nhà của Lâm Tư Dật.

Cửa sổ trong phòng đã bị rèm dày che kín, khiến cô không phân biệt được sáng tối. Chu Lai lục tìm điện thoại, vừa nhìn giờ thì không khỏi ngẩn người.

Cô đã ngủ lâu đến vậy sao?

Chu Lai vội vàng bật dậy, phát hiện bộ quần áo cô thay ra tối qua đã được giặt sạch, phơi khô rồi gấp gọn đặt bên giường. Cô thay đồ, rửa mặt chải đầu, vừa bước ra khỏi phòng thì trùng hợp thấy Lâm Tư Dật từ dưới lầu đi lên.

“Bé heo dậy rồi à?” Giọng anh dịu dàng, mang theo ý cưng chiều khó giấu.

Chu Lai có hơi xấu hổ: “Em ngủ lâu thế mà anh không gọi em dậy?”

“Anh đâu dám.” Lâm Tư Dật vừa nói vừa bước tới, nhẹ nhàng ép cô lùi trở vào phòng, tiện tay đóng cửa rồi khóa lại.

Ánh mắt anh vẫn mang theo vẻ yêu chiều: “Bà ngoại không cho anh đánh thức em. Ngay cả mấy cô chú đi ngang qua cổng mà nói chuyện to một chút bà cũng nhắc phải nói nhỏ.”

Mặt Chu Lai đỏ bừng: “Bà ngoại có nghĩ em ngủ dữ quá không?”

“Bà mong em ngủ thêm ấy chứ.”

“Vì sao?”

“Bà thấy em gầy quá, nhìn mà xót. Bảo là ngủ nhiều thì tâm rộng, người cũng mập ra một chút.”

“Vậy… mọi người đâu rồi?”

“Họ đi chợ rồi, nói là…”

Chu Lai lập tức ngắt lời anh: “Đừng nói là họ thấy em gầy quá nên tính vỗ béo em đấy nhé?”

Lâm Tư Dật nhướng mày, cười khẽ: “Chuẩn luôn.”

Chu Lai bật cười khúc khích. Cô còn chưa kịp ý thức được có gì bất thường thì Lâm Tư Dật đã bước tới, ép cô tựa hẳn vào tường.

Khoảng cách giữa hai người rất gần, hơi thở giao hòa, mùi hương quen thuộc khiến tim đập dồn dập.

Giọng anh bỗng khàn đi: “Tối qua ngủ ngon không?”

Chu Lai gật đầu thành thật: “Yên tĩnh lắm, em ngủ rất ngon.”

Thực ra khoảng năm giờ sáng, gà trống nhà hàng xóm đã bắt đầu gáy om sòm, kéo dài cả chục phút. Nhưng cô ngủ say đến mức hoàn toàn không biết gì.

Chu Lai còn nhớ lờ mờ tối qua cô và anh ôm nhau ngủ. Sau đó anh rời đi lúc nào cô cũng không rõ. Chỉ biết là mình quá buồn ngủ, chẳng muốn nghĩ gì nhiều.

Bên ngoài trời nắng rực rỡ, nhưng căn phòng do rèm không kéo nên vẫn mờ tối.

Lâm Tư Dật cúi đầu nhìn cô, ánh mắt mang chút tinh quái. Anh ghé sát, khẽ hôn lên môi cô, bật cười: “Làm sao đây, tối qua anh chẳng ngủ được gì cả.”

“Ồ? Sao lại không ngủ được?”

Anh vô tội đáp: “Em đoán xem?”

Chu Lai làm bộ ngây ngô: “Em không biết đâu nha.”

Vừa nói cô vừa muốn trốn đi, nhưng đã bị Lâm Tư Dật nhanh tay giữ lại, áp cô lên tường lần nữa.

“Thật sự không biết?” Anh nhìn cô chăm chú.

Chu Lai khẽ lắc đầu, cười tươi.

Anh bị dáng vẻ đó của cô chọc cho hết cách, cúi đầu dụi vào má cô, rồi nhẹ nhàng ngậm lấy đôi môi mềm: “Anh muốn hôn em…”

Chu Lai bật cười: “Vậy thì anh hôn đi.”

“Muốn hôn… thật lâu thật lâu…”

Mấy ngày không gặp, tối qua được ôm cô trong vòng tay cả đêm, anh cũng không biết mình đã cố kiềm chế thế nào.

Anh tham lam m.út lấy môi cô, rồi hôn dọc xuống cổ, tai, cắn nhẹ từng chỗ nhạy cảm khiến Chu Lai thở gấp, toàn thân mềm nhũn dựa vào tường. Cô cũng đã động tình, nên chẳng hề ngăn cản sự cuồng nhiệt của anh.

Chỉ là Lâm Tư Dật vẫn giữ chừng mực, không dám làm gì quá đáng, vì ông bà có thể về bất cứ lúc nào.

Anh ôm cô, hôn rất lâu, rồi dựa trán vào cô để điều chỉnh hơi thở. Hai tay vòng chặt lấy eo cô, khẽ thì thầm: “Anh từng tưởng tượng cảnh này rất nhiều lần.”

Chu Lai dịu dàng hỏi: “Cảnh gì cơ?”

“Em đến nhà anh, còn anh… thì hôn em trong phòng mình.”

Nói rồi anh cười: “Còn phải dè chừng không để ông bà phát hiện nữa.”

Thật sự… giống như đang vụng trộm vậy.

Cả hai cứ thế ôm nhau một lúc rồi mới mở cửa cùng xuống lầu.

Trong bếp đã có sẵn mấy xửng bánh bao nóng hổi. Bà ngoại còn làm riêng cho Chu Lai loại nhân đậu đỏ.

Chu Lai trông thấy thì vui ra mặt. Cô nhận lấy chiếc bánh anh đưa, bẻ đôi ra, phần nhân đậu đỏ bên trong dày đặc, vừa thơm vừa ngọt. Cô khẽ cắn một miếng, vị ngọt mềm lập tức lan khắp đầu lưỡi.

Lâm Tư Dật còn đưa cô ly sữa đậu nành ngọt vừa phải để tráng miệng, tránh bị nghẹn.

Chu Lai nhấp ngụm sữa, cảm thán: “Không ngờ em thật sự được ăn bánh bao do bà ngoại anh làm!”

“Ngon không?” Anh hỏi.

“Ngon lắm.” Cô đáp, mắt cong cong như trăng non.

“Ăn xong rồi thì mình lên núi đi dạo nhé, hôm nay trời cũng không quá nóng.”

Chu Lai nghe vậy, gương mặt đầy háo hức: “Dạ!”

***

Trước khi ra khỏi nhà, Lâm Tư Dật cẩn thận quỳ xuống, tỉ mỉ xoa thuốc chống muỗi lên từng tấc da của cô. Anh còn đội cho cô một chiếc nón cói, sợ làn da trắng mịn của cô bị nắng làm cháy rám.

Trên núi nhiều muỗi, đó là điểm trừ lớn nhất, nhưng chỉ cần phòng hộ kỹ thì cũng không lo bị cắn.

Nhìn anh loay hoay chăm chút cho mình từng chút một, Chu Lai không nhịn được, kiễng chân hôn lên môi anh một cái.

Anh bật cười, vòng tay ôm lấy eo cô, nhẹ nhàng kéo cô lại, hôn sâu thêm chút nữa.

Chu Lai hốt hoảng đẩy anh ra, sợ bị ông bà ngoại bất chợt quay về bắt gặp.

Lâm Tư Dật cũng không quên tự chuẩn bị cho mình một chiếc mũ lưỡi trai màu đen, kiểu dáng đơn giản nhưng đội lên lại cực kỳ hợp vì gương mặt anh nhỏ nhắn, đường nét rõ ràng.

Chu Lai nhìn thấy, không kiềm được, đưa tay giật lấy chiếc mũ lưỡi trai của anh đội lên đầu mình, rồi đặt chiếc nón cói của cô lên đầu anh.

Lâm Tư Dật chỉ cười, không phản đối, còn nhắc nhở: “Nón cói che được cả cổ, không thì cổ em đen hết bây giờ.”

Chu Lai suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn đổi lại với anh.

Thực ra, cô đội nón cói cũng rất hợp, cứ như đang đi du lịch nghỉ dưỡng vậy, thoải mái và dịu dàng.

Đi được một lúc, Lâm Tư Dật đột nhiên hỏi: “Chiều nay có muốn xuống thị trấn không? Anh mua cho em một cái váy mới.”

Nghe thấy hai chữ “váy”, Chu Lai lập tức trừng mắt nhìn anh.

Lâm Tư Dật bật cười, đưa tay khẽ gõ nhẹ lên mũi cô: “Em lại nghĩ đi đâu vậy?”

Chu Lai cảnh giác: “Thế anh đang nghĩ gì?”

“Anh chỉ nghĩ em mặc váy, đội nón cói, nhìn sẽ càng giống đang đi nghỉ dưỡng.”

Chu Lai hừ nhẹ: “Ra là vậy.”

“Chứ em tưởng sao?”

Cô cười gian, ghé sát tai anh thì thầm: “Em tưởng… anh muốn em mặc váy để làm mấy chuyện xấu xa cơ.”

Lâm Tư Dật bật cười: “Sao lại gọi là chuyện xấu xa? Phải nói là ‘thuận theo tự nhiên’ chứ.”

Chu Lai: “…”

Cô phát hiện ra dạo gần đây, Lâm Tư Dật càng lúc càng biết nói mấy lời trêu ghẹo!

Nhưng nhìn vành tai anh đỏ ửng lên, cô biết rõ, anh cũng chẳng bình tĩnh gì hơn cô. Cô đưa tay sờ lên tai anh, tò mò hỏi: “Anh lại đang nghĩ mấy chuyện không phù hợp với lứa tuổi đúng không?”

Lâm Tư Dật lắc đầu, không chịu nói.

Chu Lai làm nũng: “Nói đi mà~”

“Không nói.”

“Anh không nói là em giận đó.”

Lâm Tư Dật bỗng dừng bước, cúi xuống ghé tai cô thì thầm hai chữ.

Chu Lai nghe xong ngẩn người, rồi mặt đỏ bừng lên, giơ tay nắm thành nắm đấm đấm anh một cái: “Lâm Tư Dật! Em thấy anh càng lúc càng không ngoan rồi đấy!”

Anh nào có từng nhận mình là người ngoan chứ?

Một lúc lâu sau, Chu Lai vẫn chưa hết ngỡ ngàng với hai chữ kia. Nhưng tính cô lại tò mò, không tìm ra đáp án thì không yên lòng được.

Đi được một đoạn, cô lại lén lút ghé sát hỏi: “Ơm… sao lại có người thích làm mấy chuyện đó ở ngoài trời thế?”

Lâm Tư Dật nghiêm túc trả lời: “Có lẽ là vì cảm giác sẽ kí.ch th.ích hơn.”

Chu Lai tiếp tục hỏi: “Thế… nếu bị người khác nhìn thấy thì sao?”

Lâm Tư Dật cười cười, ánh mắt vừa lười biếng vừa nguy hiểm: “Sao vậy? Em muốn thử à?”

Chu Lai nhỏ giọng đáp: “Cũng… hơi muốn.”

Lâm Tư Dật lập tức nghẹn lời.

Không dám tiếp tục nói về chủ đề này nữa.

***

Hồi trước, khi Lâm Tư Dật còn là người hâm mộ Sao Thủy không có nước, trong một lần trò chuyện với Chu Lai từng nhắc tới một bộ phim tài liệu liên quan đến bò.

Không ngờ Chu Lai vẫn nhớ.

Lần này lên núi, Lâm Tư Dật đưa cô đến xem một con bò vàng đã gần 40 tuổi.

Chu Lai kinh ngạc đến mức không dám tin: “Bò 40 tuổi hả? Tương đương với tuổi con người thì bao nhiêu?”

“Cỡ hơn trăm tuổi đó.” Lâm Tư Dật vừa đi vừa giải thích, “Bình thường bò sống được 20–30 năm thôi. Con bò này từ khi anh sinh ra đã có rồi.”

Đi không lâu thì họ tới bên một con suối nhỏ.

Nước suối trong vắt đến mức nhìn thấy cả những con cá li ti đang bơi thong dong bên dưới.

Bầu trời mây trôi thấp, cảnh núi non sông nước hoà quyện, không khí tự nhiên phả thẳng vào mặt, dịu mát và dễ chịu vô cùng.

Trên bãi cỏ xanh rì, có một con bò vàng già đang nằm ung dung nghỉ ngơi.

Lâm Tư Dật dắt Chu Lai ngồi lên một phiến đá lớn trơn nhẵn, chỉ vào con bò vàng trước mặt, cười nói: “Nó nghe hiểu tiếng người đấy, em tin không?”

Chu Lai đương nhiên không tin.

Thế là để chứng minh, Lâm Tư Dật lên tiếng chào hỏi con bò.

Điều khiến Chu Lai ngạc nhiên là… con bò kia thật sự có phản ứng với anh.

Chu Lai tròn mắt ngẩn ngơ, hoàn toàn không tin nổi vào tai mình.

Lâm Tư Dật nói: “Hồi anh còn nhỏ từng cưỡi trên lưng con bò vàng này, nó còn chở anh về nhà nữa đấy.”

Chu Lai tròn mắt: “Thần kỳ thật luôn đó!”

Cô chợt nhớ tới những lần trước từng trò chuyện cùng Lâm Tư Dật qua mạng, bèn hỏi: “Rốt cuộc anh đã xem bao nhiêu bộ phim tài liệu vậy?”

“Không đếm xuể đâu. Anh rất thích xem phim tài liệu mà.”

Chu Lai gật đầu: “Em biết.”

Anh từng kể với cô rất nhiều bộ phim tài liệu, đủ các thể loại, có trong nước, có quốc tế, có về thiên văn địa lý, có về động vật và con người.

Mỗi lần nghe anh kể lại, cô đều cảm thấy vô cùng thú vị.

Lâm Tư Dật không phải kiểu người xốc nổi. Anh mang lại cho người ta cảm giác rất vững vàng, có lẽ vì anh từng trải nhiều, thấy nhiều nên tâm mới tĩnh, chẳng buồn phí lời vào những tranh cãi vô ích.

Ánh nắng dịu nhẹ rọi xuống, khiến người ta cảm thấy lười biếng và thảnh thơi.

Những ngọn núi phía xa dường như được bầu trời xanh nhạt phủ lên một lớp sương mỏng.

Không khí nơi đồng quê yên tĩnh đến mức khiến tâm hồn cũng được gột rửa.

Thỉnh thoảng có vài chú chim lạ bay lượn trên đầu, trong đám cỏ có những con dế nhảy nhót tí tách.

Lâm Tư Dật lại dẫn Chu Lai đến bên con suối nhỏ, bảo cô thò tay xuống thử chạm vào dòng nước mát.

Lạnh lạnh một chút, nhưng nước luồn qua kẽ tay như có ai đó đang dịu dàng mát-xa.

Chu Lai thích thú với cảm giác ấy, rồi lại đưa tay còn lại xuống nước.

Nước suối trong vắt đến nỗi có thể thấy rõ đá cuội dưới đáy tròn trịa và bóng loáng.

Chu Lai định cúi xuống nhặt một viên đá nhỏ thì bất ngờ phát hiện ra một con cua tí hon.

Cô hét lên sung sướng: “Lâm Tư Dật! Có cua kìa!”

Lâm Tư Dật liền ngồi xổm xuống cạnh cô, chỉnh lại chiếc nón cói bị lệch trên đầu cô rồi cười nói: “Lần đầu thấy hả?”

“Cua thì không phải lần đầu, nhưng cua trong suối thì đúng là lần đầu em thấy đấy!”

Anh cúi người, giúp cô bắt lên một con cua nhỏ xíu.

Cua thì bắt được rồi, nhưng Chu Lai rõ ràng thấy cái càng cua đang kẹp chặt lấy ngón tay anh.

Cô hoảng hốt: “Anh ngốc à? Không đau sao mà không thả nó ra?!”

Lâm Tư Dật đúng là có chút ngốc nghếch, vẫn tươi cười: “Có hơi đau… nhưng anh muốn cho em xem mà.”

Ngón tay cái của anh bị càng cua kẹp đến mức hằn một vết đỏ sâu, nhưng anh chẳng mảy may bận tâm.

Khi Chu Lai còn đang mải mê chơi với dòng nước, Lâm Tư Dật không biết từ đâu hái mấy bông hoa dại, lặng lẽ giấu sau lưng.

Đợi cô quay lại, anh như biến ra từ hư không, đưa hoa ra trước mặt cô.

Những bông cúc dại nho nhỏ, xinh xinh, đơn giản mà đáng yêu.

Lâm Tư Dật bỗng hơi ngượng ngùng: “Hình như đây là lần đầu tiên anh tặng hoa cho em… lại còn là hoa dại.”

Anh định vứt mấy bông cúc ấy đi, nhưng Chu Lai nhanh tay giật lấy, không cho.

Cô cười tươi: “Không sao mà, hoa dại cũng là hoa, em thấy đẹp lắm.”

Lâm Tư Dật cúi xuống hôn nhẹ lên má cô, dịu dàng nói: “Ngày mai anh sẽ tặng em một bó hoa thật đẹp, còn rực rỡ hơn cả mấy bông này, chịu không?”

Anh rất ít khi hứa điều gì, dường như đây là lần đầu tiên anh nghiêm túc hứa hẹn với Chu Lai.

Chu Lai bật cười khúc khích: “Đừng nói là hoa do anh tự trồng nhé?”

Lâm Tư Dật cũng cười theo: “Sao em biết?”

“Anh á? Em giờ nắm rõ anh trong lòng bàn tay rồi còn gì!”

Lâm Tư Dật không nói gì thêm.

Chỉ lặng lẽ nghĩ thầm trong lòng: Tốt thật đấy.

Thời gian chưa từng lên tiếng, nhưng lại là nhân chứng cho tất cả sự chân thành của anh. Và đã âm thầm trao lại cho anh món quà tuyệt vời nhất.