Linh Đường Trong Kí Túc Xá

Chương 1



Bạn cùng phòng đột nhiên thay một tấm rèm giường màu đen tuyền.

 

Nhìn qua thật giống như nhà tang lễ...

 

Khi chúng tôi bảo cô ấy đổi đi, cô ấy nhất quyết không chịu.

 

Đối tượng qua mạng am hiểu chuyện này bí mật nói với tôi:

 

“Rèm giường màu đen che nắng bảo vệ âm khí, người sống trong đó, hơn phân nửa không phải là người sống.”

 

1

 

🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟

Kỳ nghỉ hè năm ba ddaij hocj, bốn người trong ký túc xá chúng tôi đều không về nhà.

 

Cả khuôn viên trường rộng lớn lúc này gần như không còn thấy ai.

 

Hôm đó, ba chúng tôi từ bên ngoài trở về, đột nhiên phát hiện tấm rèm giường của trưởng ký túc xá Lý Tuyết đã được thay bằng màu đen tuyền!

 

Hơn nữa, đó là loại đen từ trong ra ngoài!

 

Chất liệu tơ lụa, đen bóng loáng, trên cùng còn có một cái rèm trùm, bên trong có một lớp màn muỗi màu trắng...

 

Kiểu phối màu này thật sự phải nói là quá âm u rồi!

 

Điều quan trọng nhất là dưới thanh bảo vệ giường của cô ấy còn dán một dòng khẩu hiệu của trường chúng tôi.

 

Từ xa nhìn lại, thật sự giống như một lễ tang tưởng niệm linh hồn người đã khuất…

 

Ba người chúng tôi đứng ở cửa nhìn ngây người nhìn suốt ba phút, trong đầu chỉ toàn là âm thanh “Đinh~ Đinh~ Đinh~ Đinh~ Đinh~” của nhạc nền.

 

Cả ba đều nghĩ cô ấy mắc bệnh nặng gì đó, đột nhiên lại thay cái rèm giường khiến người ta rợn gáy như vậy!

 

Lúc này, Lý Tuyết tóc tai rối bù, một bên mặt cẩn thận ló ra từ cái rèm giường đen “âm phủ” đó:

 

“Các cậu về rồi à, sao không vào?”

 

Ba người chúng tôi đưa mắt nhìn nhau, rõ ràng là tất cả mọi người đều nhận ra có gì đó kỳ lạ nhưng không ai dám lên tiếng.

 

Tôi quyết định hỏi thẳng Lý Tuyết:

 

“Sao đột nhiên cậu lại thay rèm giường màu đen vậy? Cái màu xanh đen lúc trước không phải rất ổn sao?”

 

Lý Tuyết vẫn ngồi trong rèm giường màu den của cô ấy, cười không quan tâm:

 

“Tôi thấy cái rèm trước hiệu quả che nắng không được tốt lắm, tôi vẫn luôn bị suy nhược thần kinh mà, người bán bảo cái rèm đen tuyền này hiệu quả chắn sáng 100%, ban đêm ngủ chắc chắn tối đen như mực, giơ tay lên cũng không thấy được năm ngón, cho nên tôi mới mua, giá cũng không rẻ đâu, mất mười mấy tệ của tôi đó!”

 

Tôi kìm nén hồi lâu nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được: “Hay là cậu đổi lại cái cũ đi, cái màu này... chắn sáng là chắn sáng nhưng thực sự là quá không may mắn.”

 

Lý Tuyết thắc mắc: “Cậu nói như vậy là có ý gì? Sao lại không may mắn?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Tôi thật sự không tiện nói thẳng ra, nhìn qua Tống Tử Nghệ và Vương Tư Tư bên cạnh.

 

May là bọn họ hiểu ánh mắt cầu cứu của tôi.

 

Tống Tử Nghệ tiếp lời tôi: “Nó... có hơi giống tang lễ...”

 

Vương Tư Tư cũng bổ sung một câu: “Cũng có hơi giống quan tài...”

 

Tôi tranh thủ khuyên nhủ: “Lý Tuyết, mỗi ngày cậu phải nằm ngủ trong đó, thật sự không may mắn đâu, vẫn nên tháo ra đi.”

 

Ai ngờ Lý Tuyết lại cười nhạt một tiếng: “Các cậu phóng đại quá rồi, đều là thế hệ 00 mà vẫn còn phong kiến mê tín như vậy...”

 

Tống Tử Nghệ lập tức phản bác: “Cái này không liên quan gì đến 00 cả, làm người vẫn phải có chút tôn trọng...”

 

Vương Tư Tư cũng phụ họa: “Đúng vậy, cho dù cậu không kiêng kỵ, cũng phải nghĩ đến cảm giác của chúng tôi chứ, bây giờ là ban ngày, chúng tôi nhìn thấy cái rèm đen của cậu mà suýt chút nữa đã bị kéo đi rồi, nửa đêm đi vệ sinh xong quay lại nhìn thấy cái rèm giường này của cậu, không phải sẽ bị dọa c.h.ế.t khiếp à?"”

 

Tôi gật đầu: “Đúng vậy, Tư Tư là người nhát gan nhất, bình thường chúng ta kể chuyện ma cô ấy cũng không dám nghe, đừng làm cô ấy sợ, đổi đi mà.”

 

Nhưng Lý Tuyết vẫn ngồi trong cái rèm giường đó, không nhúc nhích, nhướng mày, hỏi lại chúng tôi:

 

“Nhưng mà đây là giường của tôi, tôi muốn treo rèm màu gì có cần các cậu đồng ý không?”

 

“Tôi có muốn đặt một cái hũ tro cốt trong giường của tối cũng không liên quan gì đến các cậu đúng không? Các cậu không thấy đây là ép buộc đạo đức à? Nếu các cậu thật sự không chịu được cái rèm giường này của tôi, có thể dọn ra ngoài ở mà.”

 

2

 

Tống Tử Nghệ và Vương Tư Tư còn muốn tranh luận với cô ấy nhưng tôi đã ngăn lại.

 

Lý Tuyết không có ý định thay rèm giường màu đen kia nhưng dù sao đó cũng là giường của cô ấy, nếu cô ấy không muốn thay, chúng tôi thật sự không có quyền can thiệp.

 

Cãi vã vô ích như vậy chỉ khiến mâu thuẫn càng lớn thêm.

 

Cuối cùng, bốn người chúng tôi đều im lặng, không ai nói gì nữa, tan rã trong không vui, sau khi vệ sinh xong thì mỗi người lại lên giường của mình.

 

Ký túc xá của chúng tôi có kiểu giường tầng trên bàn dưới, giường ngủ của tôi và Lý Tuyết vừa vặn lại nằm cạnh nhau.

 

Tôi sợ nóng, không lắp rèm giường mà chỉ lắp một cái màn chống muỗi.

 

Vì vậy, dù tôi có cúi xuống xem điện thoại, khoé mắt cũng rất khó để không nhìn thấy mảng đen lớn đối diện, thật sự là không thể chịu nổi.

 

Lúc này, có người đã kéo tôi vào một nhóm mới.

 

Hóa ra là Tống Tử Nghệ kéo tôi và Vương Tư Tư vào một nhóm nhỏ, chỉ duy nhất không kéo Lý Tuyết.

 

Tống Tử Nghệ: [Lý Tuyết rốt cuộc là có ý gì vậy? Chúng ta cũng vì muốn tốt cho cô ấy thôi, vậy mà cô ấy lại nói chúng ta ép buộc đạo đức, thật là không hiểu nổi!]

 

Vương Tư Tư: [Đúng vậy, tôi thậm chí không dám uống nước, không thì ban đêm thức dậy muốn đi vệ sinh cũng phải cố nhịn!]

 

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com