Linh Đường Trong Kí Túc Xá

Chương 2



Tôi: [Thôi bỏ đi, có thể là gần đây cô ấy thật sự bị suy nhược thần kinh, ngủ không tốt, ba năm sống chung ký túc xá rồi, chúng ta hãy nhường nhịn giúp đỡ nhau một chút đi, nếu cậu không thể nhịn được muốn đi vệ sinh, cứ gọi tôi, tôi sẽ đi cùng cậu là được.]

 

Tống Tử Nghệ: [Nói đi cũng phải nói lại, các cậu không cảm thấy hôm nay Lý Tuyết rất khác thường sao? Bình thường cô ấy không như vậy, tính khí cô ấy vốn dĩ là tốt nhất trong ký túc xá của chúng ta, sao hôm nay lại vì cái rèm giường mà đột nhiên trở mặt với chúng ta vậy?]

 

Vương Tư Tư: [Tôi cũng cảm thấy...]

 

Tôi: [Gần đây đúng là đã xảy ra nhiều chuyện, thôi, chúng ta cứ nhẫn nhịn một chút đi.]

 

Tôi cảm thấy việc kéo vào nhóm nhỏ rồi nói xấu bạn cùng phòng cũng không phải chuyện tốt, nên không nói thêm gì nữa.

 

Nhưng những gì Tống Tử Nghệ nói cũng có lý.

 

Lý Tuyết là trưởng phòng ký túc xá của chúng tôi, tính tình luôn hiền hòa, lịch sự và trưởng thành, bình thường rất quan tâm chúng tôi, ba năm đại học, cô ấy chưa bao giờ giận dỗi với ai.

 

Hôm nay không hiểu sao lại đột nhiên thay rèm giường màu đen, lại còn vì chuyện này mà cãi nhau với chúng tôi, những hành động khó hiểu này thực sự không giống Lý Tuyết mà tôi quen biết.

 

Tôi tiếp tục lướt điện thoại một lúc, không lâu sau đã đến giờ tắt đèn.

 

Lúc này, lại có người nhắn tin cho tôi.

 

Là một chàng trai mà tôi quen biết qua tính năng “Lắc điện thoại” mấy ngày trước khi buồn chán, anh ấy ở một trường đại học gần đó, tên là “Hàn Trí”.

 

Chúng tôi đều học đại học trong cùng một khu, hai trường chỉ cách nhau một con phố.

 

Anh ấy cũng là sinh viên đại học năm ba, nghỉ hè không về nhà, không ngờ lại là người cùng quê với tôi.

 

Mấy ngày nay chúng tôi nói chuyện phiếm với nhau, quan hệ cũng dần thân thiết và có chút mập mờ, thậm chí còn định vài ngày nữa sẽ gặp mặt.

 

Anh ấy hỏi tôi hôm nay thế nào, tôi liền kể cho anh ấy nghe về hành động kỳ quái của Lý Tuyết.

 

Không ngờ anh ấy lại đột nhiên nói với tôi một cách nghiêm túc:

 

[Rèm giường màu đen chắn sáng và bảo vệ âm khí, người sống trong đó hơn phân nửa không phải là người sống.]

 

Tôi bị câu nói này của anh ấy làm cho đổ mồ hôi lạnh cả người.

 

[Đêm hôm khuya khoắt, cậu nói lung tung cái gì vậy…]

 

Hàn Trí: [Thật đó, cậu nhìn trong nhà tang lễ đi, trước khi hạ huyệt, người c.h.ế.t luôn phải dùng ô đen, là bởi vì người c.h.ế.t sợ ánh sáng!]

 

Tôi: [Cô ấy là một người đang sống khỏe mạnh, cậu đừng nguyền rủa người khác như vậy được không, thật là quá thất đức...]

 

Tôi cảm thấy bắt đầu có chút mất cảm tình với anh ấy.

 

Anh ấy gửi cho tôi một biểu tượng cười ngốc nghếch, thấy tôi không trả lời, lại gửi thêm một tin nhắn:

 

[Không tin thì thôi, thời gian sẽ chứng minh tất cả, chúc ngủ ngon.]

🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟

 

Tôi đọc xong cũng không trả lời, nhét điện thoại dưới gối chuẩn bị đi ngủ.

 

Trong lúc mơ mơ màng màng, không biết đã trôi qua bao lâu, tôi đột nhiên bị một tiếng khóc thê lương đánh thức.

 

Lúc đầu tôi còn tưởng mình đang nằm mơ.

 

Tôi lấy điện thoại di động từ dưới gối ra xem, đã là hơn 12 giờ khuya.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Tiếng khóc ấy vẫn vang lên bên tan, trong đêm khuya yên tĩnh, nghe thật chói tai.

 

Tôi chắc chắn mình không nghe lầm, vội vàng ngồi dậy.

 

Lúc này, Tống Tử Nghệ và Vương Tư Tư ở giường bên cạnh hình như cũng nghe thấy tiếng khóc, đều ngồi dậy.

 

Chúng tôi đưa mắt nhìn nhau, cả ba người không ai dám lên tiếng trước.

 

Tôi xác định rằng tiếng khóc kia phát ra ngay trong phòng ký túc xá, vẫn vang lên từng hồi, thảm thiết đau đớn…

 

Không phải Tống Tử Nghệ, cũng không phải Vương Tư Tư, càng không phải tôi!

 

Tôi quay sang nhìn giường đối diện, giường của Lý Tuyết.

 

Tống Tử Nghệ đã gửi một tin nhắn trong nhóm nhỏ:

 

[Tiếng khóc này phát ra từ bên trong cài rèm giường đen của Lý Tuyết...]

 

3

 

Tôi cẩn thận bò đến gần giường của Lý Tuyết để nghe kỹ hơn, đúng là tiếng khóc của cô ấy.

 

Tôi nhắn tin trong nhóm nhỏ: [Chắc chắn là Lý Tuyết đang khóc.]

 

Vương Tư Tư: [Đã nửa đêm rồi, cô ấy khóc cái gì vậy, tôi sắp bị doạ thành bệnh tim mất rồi...]

 

Tống Tử Nghệ lấy hết can đảm, khẽ gọi một tiếng: “Lý Tuyết?”

 

Nhưng tiếng khóc trong cái rèm giường màu đen vẫn tiếp tục, như thể không nghe thấy gì, âm thanh còn lớn hơn.

 

Tống Tử Nghệ thấy Lý Tuyết không đáp lại mình, lại nhắn tin trong nhóm @ tôi:

 

[Từ Ninh, hay là cậu đi xem thử liệu có phải cô ấy mơ thấy ác mộng không, khóc như vậy không phải chuyện tốt đâu...]

 

Tôi: [Tôi… tôi cũng không dám đâu, hay là ba chúng ta cùng đi nhé.]

 

Tống Tử Nghệ: [Cùng đi thì cùng đi, Tư Tư, đi xuống giường thôi!]

 

Ba người chúng tôi giống như kẻ trộm, lén lút lần theo tiếng khóc kia, rón rén đi đến giường của Lý Tuyết.

 

Vương Tư Tư núp ở phía sau, tôi và Tống Tử Nghệ dũng cảm kéo rèm giường màu đen của Lý Tuyết lên.

 

Chỉ trong một khoảnh khắc, tiếng khóc kia đã im bặt.

 

Chúng tôi nhìn thấy Lý Tuyết đang ngồi ở chính giữa rèm giường, tóc xõa, gần như che kín cả khuôn mặt.

 

Cảnh tượng đó thật sự giống như người c.h.ế.t ở trong nhà tang lễ, đột nhiên ngồi dậy...

 

“Lý Tuyết, cậu không sao chứ?” Tôi thử hỏi.

 

Lý Tuyết vén tóc lên, lộ ra khuôn mặt đầy vết nước mắt, đúng là dáng vẻ vừa khóc xong, chỉ là sắc mặt lại tái nhợt u ám.

 

“Tôi không sao, làm phiền các cậu rồi, xin lỗi...”

 

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com