Tống Tử Nghệ tiếp tục hỏi cô ấy: “ Sao đang nửa đêm, cậu lại khóc như vậy? Chúng tôi suýt chút nữa bị cậu dọa c.h.ế.t khiếp rồi!”
Lý Tuyết lau nước mắt: “Không có gì đâu, tôi chỉ cảm thấy, chúng ta đã ở chung ba năm rồi, quan hệ lúc nào cũng hòa hợp, vậy mà chỉ vì tôi thay một cái rèm giường mới mà mọi người lại trở nên không vui, ba người các cậu hình như cũng vì vậy mà cô lập tôi rồi, trong lòng tôi khó chịu, nên... nên không nhịn được mà muốn khóc...”
Tôi vội vàng bật đèn lên, lấy khăn tay cho cô ấy lau mặt.
“Chúng tôi không cô lập cậu đâu, cậu suy nghĩ quá nhiều rồi, vốn không có mâu thuẫn gì lớn cả, ban ngày chỉ là chúng ta nói chuyện hơi thẳng thắn quá thôi, cậu nói đúng, thay rèm giường kiểu nào là quyền cá nhân của cậu, đừng khóc nữa, không phải chúng ta đã hứa sẽ luôn ở bên nhau sao?”
Tống Tử Nghệ và Vương Tư Tư cũng cùng nhau an ủi cô ấy, cuối cùng cô ấy không còn khóc nữa.
Suy nghĩ kỹ lại thì thực ra bốn người chúng tôi vẫn luôn rất thân thiết, rất đoàn kết, ba năm đại học hầu như luôn cùng đi cùng về, hành động nhất trí, rất ít khi xảy ra mâu thuẫn.
Ở chung một ký túc xá thân thiết như vậy không dễ dàng gì, sao lại có thể vì một cái rèm giường mà làm tổn hại đến tình bạn được chứ?
Trước khi đi ngủ, Tống Tử Nghệ cũng giải tán nhóm nhỏ.
Ngày hôm sau thức dậy, là một ngày nắng chói chang, tôi cảm thấy tinh thần rất tốt.
🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟
Mọi người xuống giường bắt đầu rửa mặt, tôi cố tình gọi mọi người cùng đi ăn sáng, để giải quyết mâu thuẫn nhỏ hôm qua.
Mặc dù đang là nghỉ hè nhưng nhà ăn trong trường vẫn mở cửa phục vụ cho sinh viên ở lại trường, không để chúng tôi phải suốt ngày ăn đồ ăn giao tận nhà.
Tuy nhiên, khi mọi người đã chuẩn bị xong xuôi, lại phát hiện Lý Tuyết vẫn thu mình trong rèm giường đen của mình, không xuống giường.
“Lý Tuyết, sao cậu vẫn ở trên giường vậy? Không phải nói là chúng ta cùng nhau đi ăn sáng sao?”
“Đúng vậy, nhanh xuống đi, chỉ còn cậu thôi đấy!”
Nhưng Lý Tuyết vẫn ngồi trong rèm giường của mình, không động đậy, chỉ nghiêng đầu nhìn ra ngoài trời một chút sau đó nhăn nhó nói:
“Tôi không đi đâu, tối hôm qua ngủ không ngon, cả người mệt mỏi, không có chút sức lực, các cậu đi ăn đi, mang về cho tôi một phần là được.”
Tống Tử Nghệ vội vàng kéo cô ấy xuống giường: “Ôi, nhanh xuống đi, đừng lười biếng nữa, ra ngoài đi một chút sẽ không mệt đâu!”
Vương Tư Tư cũng gật đầu: “Đúng rồi, cậu xem ngoài trời nắng đẹp thế, ra phơi nắng một chút sẽ giúp bổ sung thể lực đấy.”
Nhưng Lý Tuyết lại lạnh lùng đẩy tay của Tống Tử Nghệ ra, nói với giọng sắc lạnh:
“Tôi đã nói rồi, tôi không khỏe! Không khỏe! Thật sự không muốn đi! Có thể đừng ép tôi nữa được không?”
4
Cuối cùng, chỉ có ba người chúng tôi đi xuống nhà ăn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Khi ăn sáng, cả ba người đều không có tâm trạng tốt, sắc mặt người nào cũng nặng trĩu.
Tống Tử Nghệ là người đầu tiên không thể nhịn được mà phê bình:
“Các cậu nói xem, có phải Lý Tuyết giống như đã biến thành một người khác không? Vốn dĩ gọi cô ấy là vì muốn tốt cho cô ấy, cô ấy không đi thì thôi, sao lại cáu giận như vậy?”
Vương Tư Tư cũng phụ họa theo:
“Đúng vậy, phải nói là, tôi thật sự rất để ý đến chuyện cô ấy treo rèm giường m.á.u đen, ở quê tôi vốn rất kiêng kỵ những thứ này, mặc dù nói giường của mình thì người khác không được can thiệp nhưng dù sao cũng phải nghĩ đến cảm giác của người cùng phòng chứ...”
Thực ra, tôi cũng có cảm giác giống như vậy, không nhịn được mà nhớ đến những gì Hàn Trí đã nói với tôi hôm qua:
[Rèm giường đen che nắng bảo vệ âm khí, người sống trong đó hơn phân nửa không phải là người sống.]
[Cậu xem trong nhà tang lễ, trước khi đưa hũ tro đi chôn, người ta phải che ô đen, là bởi vì người c.h.ế.t sợ ánh sáng!]
Kết hợp với chuyện sáng nay, Lý Tuyết nhìn ra ngoài thấy trời nắng mà kiên quyết không chịu ra khỏi rèm giường đen.
Chẳng lẽ, cô ấy thực sự sợ ánh nắng, nên mới luôn trốn trong rèm giường đen không chịu ra ngoài sao?
Chẳng lẽ, cô ấy thực sự không phải là người sống?
Nhưng tôi tạm thời không dám nói với Tống Tử Nghệ và Vương Tư Tư những suy nghĩ này, dù sao cũng là chuyện hoang đường, sợ làm bọn họ hoảng sợ.
Chúng tôi vẫn mang cơm về cho Lý Tuyết, cô ấy chỉ nói một câu “Cảm ơn”, thậm chí không bước từ trên giường xuống, cứ ngồi trong rèm giường đen của mình chuẩn bị ăn trong bóng tối...
Lúc này, Tống Tử Nghệ đột nhiên kêu lên:
“Ôi, các cậu nhìn này, sao trên cánh tay và chân tôi lại xuất hiện nhiều đốm đỏ vậy?”
Tôi vừa định lại gần xem thì lại nghe thấy Vương Tư Tư cũng kêu lên: “A, tôi cũng có, các cậu nhìn này, trên cổ tôi có này.”
Tôi vô thức cúi xuống nhìn, phát hiện trên cánh tay và trên mặt tôi cũng nổi lên vài nốt nhỏ màu đỏ.
Không rõ ràng, không lớn, cũng không ngứa nhưng lốm đốm có hơi đáng sợ.
“Lạ thật, sao ba người chúng ta đều bị nổi nốt đỏ vậy?”
Lúc này, Lý Tuyết từ trong rèm giường ló đầu ra hỏi:
“Có phải là ăn phải đồ hỏng rồi không? Bây giờ nhà ăn chỉ còn mở một cửa sổ, có khi nguyên liệu nấu ăn không tươi rồi. Sáng nay các cậu ăn gì?”
Chúng tôi vội vàng nhớ lại, đúng là sáng nay chúng tôi đều ăn giống nhau, lúc ăn tôi cũng cảm thấy hương vị có gì đó không bình thường.