“Nhưng tại sao cô ấy vẫn ở cùng một chỗ với chúng ta? Chẳng lẽ cô ấy không biết mình đã c.h.ế.t sao? Còn làm ra bao nhiêu chuyện kỳ lạ như vậy...”
“Hôm nay cô ấy nói gì nhỉ, bốn người hành động nhất trí, cái gì mà có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, cô ấy, chẳng lẽ cô ấy muốn kéo cả ba chúng ta đi theo làm vật thế mạng sao?”
Khi đó, sau khi hiệu trưởng nói xong chuyện bảo lưu nghiên cứu với chúng tôi, ông ấy bảo chúng tôi trước mắt trong kỳ nghỉ hè đừng về nhà mà cứ ở lại ký túc xá.
Lý do là khi cảnh sát tiếp tục bí mật bắt tên sát nhân biến thái, có thể cần chúng tôi phối hợp nhận diện và ghi lời khai.
Suy nghĩ kỹ lại, đúng là có khả năng như Hàn Trí nói, Lý Tuyết thật sự đã c.h.ế.t rồi…
Còn cô ấy vì mục đích gì mà vẫn ở cạnh chúng tôi suốt thời gian qua thì chẳng ai biết được.
Loại chuyện này tốt nhất nên tìm một người hiểu biết để hỏi rõ ràng một chút.
Vì vậy, tôi đã kể lại những gì Hàn Trí đã nói với tôi trước đó cho Tống Tử Nghệ và Vương Tư Tư.
Sau đó tôi gửi tin nhắn cho Hàn Trí, hẹn anh ấy gặp ở căn tin trường học của chúng tôi vào buổi trưa.
Anh ấy trông khá điển trai, cao ráo, dáng người mảnh khảnh, mặc một chiếc áo hoodie xanh đậm, trông chẳng khác gì Trương Khởi Linh.
Khi anh ấy nhìn thấy tôi dẫn theo cả Tống Tử Nghệ và Vương Tư Tư đi cùng, còn không quên chọc một câu: “Hẹn gặp mặt mà còn mang theo đội hậu thuẫn à?”
Ba người chúng tôi đang có tâm trạng nặng nề, chẳng còn lòng dạ nào để đùa giỡn, vội vàng kể lại mọi chuyện xảy ra trong hai ngày qua, cùng những gì đã xảy ra ở sau núi trường và cả những giả thuyết của chúng tôi cho anh ấy nghe.
“Cuối cùng thì các cậu cũng tin những gì tôi nói rồi.”
Tôi gật đầu.
Hàn Trí bắt đầu phân tích đâu vào đấy:
“Các cậu cũng đừng trách cô ấy, tôi nghĩ cô ấy chắc là không có ác ý gì đâu, chỉ là chưa nhận ra mình đã chết, cho nên vẫn lưu lại nơi mà cô ấy lưu luyến nhất khi còn sống, bốn người các cậu quan hệ thân thiết, cô ấy cũng chỉ muốn tiếp tục sống cùng các cậu thôi.”
Tống Tử Nghệ nghẹn ngào nói: “Nhưng mà, người với ma dù sao cũng khác biệt mà... cho dù quan hệ tốt đến đâu, cũng không thể sống cùng một con ma trong ký túc xá cả đời được đúng không? Cậu nhìn có vẻ hiểu biết nhiều, cậu có thể đuổi ma gì đó không?”
Hàn Trí ngượng ngùng cười một tiếng.
“Tôi chỉ biết một chút thôi, học từ ông nội, đuổi ma thì chắc chắn là tôi không làm được, hơn nữa, tình huống này không thể tùy tiện quấy rầy cô ấy, nếu không cô ấy sẽ biến thành ác quỷ, đến lúc đó thật sự sẽ là âm hồn không thể siêu thoát.”
Vương Tư Tư cũng khóc: “Vậy phải làm sao đây? Bây giờ không còn dám quay về ký túc xá nữa...”
Hàn Trí thấy tôi lo lắng, vỗ vỗ vai tôi an ủi:
🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟
“Chuyện này thực ra cũng đơn giản, các cậu chỉ cần nghĩ cách để cô ấy nhận ra là mình đã chết, để cô ấy nhớ lại sự thật mình đã chết, cô ấy tự nhiên sẽ tỉnh táo lại, không còn dây dưa với các cậu nữa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tôi vội vàng hỏi: “Phải làm sao để cô ấy nhớ lại?”
“Đưa cô ấy đến nơi cô ấy chết.”
Tống Tử Nghệ và Vương Tư Tư nghe xong ý tưởng này đều ngay lập tức phản đối.
Bởi vì dựa theo suy đoán của chúng tôi, Lý Tuyết rất có thể đã c.h.ế.t ở ngọn núi phía sau trường, không xuống nuis được.
Mà ngọn núi phía sau vẫn còn một tên sát nhân biến thái, không biết đã bị bắt được hay chưa.
Đừng nói là Tống Tử Nghệ và Vương Tư Tư, ngay cả tôi cũng không muốn lên đó.
Hàn Trí thấy chúng tôi do dự, vội vàng nói:
“Các cậu đừng sợ, tên biến thái mà các cậu nói chắc chắn đã bị bắt rồi, trưa hôm qua tôi ra ngoài mua cơm, thấy chân núi phía sau có bảy tám chiếc xe cảnh sát đậu ở đó, tôi đến gần xem thử thì nhìn thấy một người đàn ông bẩn thỉu, quần áo rách rưới bị còng tay đưa lên xe cảnh sát, chắc là tên biến thái mà các cậu nói.”
Nghe đến tin tức này, ba người chúng tôi đều lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Bây giờ kẻ đó bị bắt rồi nhưng ký ức kinh hoàng khi lạc trên núi vẫn còn nguyên.
Trên núi không có tín hiệu điện thoại, sương mù dày đặc, rất dễ lạc đường.
Mặc dù bây giờ tên biến thái đã bị bắt, chúng tôi cũng không muốn mạo hiểm lên đó.
Nhưng Hàn Trí lại tiếp tục khuyên nhủ:
“Nếu như bây giờ các cậu không nghĩ cách, cô ấy sẽ cứ quấn lấy các cậu. Các cậu xem không phải lúc này cơ thể các cậu đã có phản ứng bài xích rồi đó sao? Phải biết là người và ma ở chung một chỗ thời gian quá lâu sẽ bị hao tổn tuổi thọ.”
“Các cậu đừng lo lắng, tôi rất hay leo ngọn núi phía sau trường, rất quen thuộc, chiều nay tôi sẽ cùng các cậu lên núi, bảo vệ an toàn cho các cậu, các cậu chỉ cần trở về tìm cách dẫn cô ấy lên núi là được.”
9
Ba người chúng tôi mang theo tâm trạng thấp thỏm quay trở lại ký túc xá.
Lý Tuyết vẫn đang ở trong ký túc xá, không đi đâu cả.
Khi nhìn thấy chúng tôi trở về, trên mặt cô ấy lộ ra vẻ vui mừng và hài lòng.
Chúng tôi tùy tiện bịa ra một lý do rất ngớ ngẩn, nói là nghe nói kẻ biến thái trên núi hôm đó đã bị bắt, bốn người liệu có nên lại đi leo núi một lần nữa để bù đắp cho sự tiếc nuối lần trước không.
Còn nói lần này chúng tôi còn mời được một bạn nam quen đường xá sẽ dẫn cả nhóm đi.
Ban đầu chúng tôi cũng không có hy vọng gì nhưng không ngờ Lý Tuyết lại không hề nghĩ ngợi mà đồng ý lên núi ngay.
2 giờ chiều, chúng tôi tụ họp với Hàn Trí ở dưới chân núi, tôi giới thiệu sơ qua về Hàn Trí cho Lý Tuyết rồi bắt đầu một lần nữa leo lên ngọn núi phía sau.