Trên đường đi, mỗi người đều mang suy nghĩ riêng, không ai mở miệng nói chuyện, bầu không khí nặng nề và gượng gạo đến mức khó chịu.
Tôi đi ở sau cùng, vừa đi vừa cúi đầu suy nghĩ, không biết hiện trường vụ án mà Lý Tuyết bị hại cụ thể là ở chỗ nào?
Không biết đã đi bao lâu, trong lúc suy nghĩ, tôi đột nhiên phát hiện xung quanh lại phủ đầy sương mù dày đặc, trước mặt không còn thấy bóng dáng ai nữa.
Tôi thử gọi to tên của bọn họ nhưng không ai trả lời.
Ngọn núi quái quỷ này, mỗi lần lên là đau đầu một lần.
Không biết đã đi bao lâu, sắc trời lại dần tối đi.
Tôi nghĩ, nếu bọn họ không tìm thấy tôi, chắc chắn sẽ xuống núi tìm người cứu viện giống như lần trước.
Vậy nên tôi thử đi theo hướng xuống núi, tìm đường xuống.
Nhưng cho dù tôi cố gắng thế nào, tôi nhận ra mỗi lần mình mỗi lần đi xuống được một đoạn, lại trở thành đang leo lên núi một lần nữa.
Mấy lần đều như vậy.
Thật kỳ lạ.
Cuối cùng tôi mệt lả, nước trong ba lô cũng đã uống hết, điện thoại không có tín hiệu, lại hết pin.
Xung quanh tối đen như mực, dường như trời còn lất phất mưa nhỏ, tôi không khỏi nghĩ đến tình huống xấu nhất.
Sớm biết thế này thì lúc đó tôi đã không nghe lời Hàn Trí.
Tôi vừa trách móc vừa tuyệt vọng bước đi trong vô định.
Đi được một lúc, sương mù dần tan, tôi đột nhiên nhận ra phía trước có hai bóng người đang ngồi xổm trên mặt đất, trong tay còn loay hoay làm gì đó.
Đi lại gần nhìn kỹ hơn, là một nam một nữ, nữ là Lý Tuyết, còn nam lại là Hàn Trí!
Hai người đang trò chuyện vui vẻ, giọng điệu và vẻ mặt hoàn toàn không hề giống như lần đầu tiên gặp nhau!
Nhưng rõ ràng vào chiều hôm nay trước khi lên núi Hàn Trí mới gặp Lý Tuyết lần đầu tiên, làm sao bọn họ lại có thể ở cùng nhau, hơn nữa còn có vẻ thân thiết như vậy được chứ?
Hơn nữa, ngay từ đầu Hàn Trí đã nói Lý Tuyết là ma, vậy tại sao anh ta lại ở một mình với con ma Lý Tuyết đó, còn cười nói vui vẻ?
Tôi lập tức nhận ra, Hàn Trí này rất có thể có vấn đề!
Lúc này, tôi nhìn thấy bọn họ ngồi xổm dưới đất, tay đang dùng đá loay hoay vẽ những hình vẽ kỳ lạ.
“Thứ đồ chơi này có thể có tác dụng không?”
“Yên tâm, tôi học được trận pháp này từ ông nội, đã bày trận nhiều lần rồi, lần nào cũng đúng, đảm bảo ba người họ không thể xuống núi được.”
“Vậy thì tốt rồi.”
Tôi không thể tin được.
Chẳng trách hôm nay cho dù tôi có đi thế nào, đi tới đi lui lại trở thành đường lên dốc…
Thì ra là Hàn Trí đã bày mê hồn trận ! Cố tình giam chúng tôi lại trên ngọn núi này!
Hơn nữa nghe cuộc trò chuyện giữa anh ấy và Lý Tuyết, hai người này rõ ràng đã quen biết nhau từ trước, thậm chí có thể việc chúng tôi leo lại ngọn núi này một lần nữa là do bọn họ lên kế hoạch từ trước!
Rốt cuộc bọn họ muốn làm gì? Mục đích là gì?
Chẳng lẽ thật sự giống như mấy người Vương Tư Tư suy đoán, Lý Tuyết đã chết, hơn nữa còn muốn kéo chúng tôi đi theo?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tôi càng nghĩ càng sợ, cách duy nhất bây giờ là nhanh chóng tìm cách xuống núi, nếu như kéo dài thêm, chúng tôi thật sự sẽ bị mắc kẹt đến c.h.ế.t ở trên ngọn núi này mất.
🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟
Thế là tôi trốn sau cây, đợi mãi đến khi hai người kia đi xa rồi mới lặng lẽ tiến lên, , dùng chân xáo trộn phá đi mê hồn trận mà Hàn Trí vừa bày ra.
Lúc này, tôi nghe thấy từ sau lưng đột nhiên vang lên một tiếng cười quen thuộc:
“Bắt được cậu rồi!”
10
Là Lý Tuyết! Phía sau lưng cô ấy còn có Hàn Trí đi theo.
Bọn họ căn bản là chưa đi!
Giờ đây bọn họ còn cười với tôi đầy xấu xa, vừa cười vừa tiến lại gần tôi.
Tôi hoảng sợ đến mức tim đập thình thịch, theo bản năng lùi lại phía sau, rồi co chân chạy thục mạng, dùng hết sức lực của mình để chạy, cảm giác chạy 100 mét trong đại hội thể dục thể thao cũng không dùng sức như thế này.
Không biết đã chạy bao lâu, tôi nghĩ thầm có lẽ mình đã thoát được khỏi tay bọn họ.
Lúc này, tôi đột nhiên nhận ra, không biết mình làm sao mà lại vô thức chạy đến cái hang động hôm trước!
Chính là cái hang mà tên sát nhân ẩn nấp lúc trước!
Mà vào lúc này, Tống Tử Nghệ và Vương Tư Tư đang đứng ở cửa hang, không động đậy, nhìn tôi với vẻ mặt rất nặng nề.
Tôi vội vàng chạy đến kéo lấy bọn họ, vừa thở hổn hển vừa kể lại tình hình cho họ nghe:
“Tử Nghệ, Tư Tư, Hàn Trí kia... Hàn Trí kia có vấn đề, anh ta và Lý Tuyết rõ ràng đã quen biết nhau từ trước, tôi nghi ngờ bọn họ cố tình dẫn chúng ta lên núi, bọn họ còn dùng đá bày mê hồn trận, muốn giam giữ chúng ta lại trên núi này! Tôi vừa mới phá trận xong, không có thời gian nói nhiều, chúng ta nhanh chóng xuống núi đi!”
Nhưng tôi vừa chạy được mấy bước thì lại phát hiện Tống Tử Nghệ và Vương Tư Tư vẫn đứng ở cửa hang, hoàn toàn không có ý định đuổi theo tôi, ánh mắt phức tạp khó hiểu, dáng vẻ giống như muốn nói lại thôi.
“Các cậu đứng đó làm gì? Mau đi đi!”
Lúc này, Tống Tử Nghệ mới mở lời: “Cậu nhìn xem, bên ngoài bây giờ đang mưa, trời lại tối rồi, cứ tuỳ tiện xuống núi rất dễ xảy ra bất trắc, hay là chúng ta vào trong hang tránh mưa một chút, đợi mưa tạnh rồi đi tiếp.”
Tôi lập tức bác bỏ: “Như vậy sao được? Nếu mấy người Hàn Trí chặn ở cửa hang thì chẳng phải chúng ta chỉ còn một con đường c.h.ế.t sao?”
Tống Tử Nghệ nhăn mặt: “Được rồi, vậy thì nghe theo cậu nhưng tôi không nhịn nổi nữa rồi, tôi vào trong đi vệ sinh một lát, các cậu đứng ngoài tôi canh gác giúp .”
Tôi liếc cô ấy một cái.
Tống Tử Nghệ này đúng là lúc quan trọng lại giống như xe bị tuột xích, tôi thúc giục cô ấy đi nhanh, tôi và Vương Tư Tư sẽ đứng đợi ở bên ngoài.
Nhưng đợi rất lâu vẫn không thấy Tống Tử Nghệ đi ra.
Trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ cô ấy đi nặng sao?
Tôi bèn hướng vào trong hang, nhỏ giọng gọi: “Tống Tử Nghệ?”
Không có ai trả lời.
Tôi gọi vài lần vẫn không thấy ai trả lời.
Vương Tư Tư đề nghị: “Chúng ta vào tìm cô ấy đi, có lẽ xảy ra chuyện gì đó.”
“Ôi...”
Chúng tôi chỉ đành lấy một cành cây, quyết tâm đi vào trong hang tìm Tống Tử Nghệ.
Cái hang này rất hẹp và dài, trong hang tối đen như mực, chẳng nhìn thấy gì cả, Vương Tư Tư bám vào cánh tay tôi, chúng tôi mò mẫm trong bóng tối, run rẩy bước về phía trước.