Đi được một lúc, tôi đột nhiên nhận ra, Vương Tư Tư ở bên cạnh vốn đang bám vào cánh tay tôi, bây giờ đã không thấy đâu nữa...
Trong cái hang dài hẹp này, chỉ còn một mình tôi!
“Tư Tư?”
“Tử Nghệ?”
Tôi gọi tên hai người bọn họ nhưng trong không khí chỉ có tiếng của một mình tôi vọng lại.
Hành lang trong hang động này dường như đi mãi mà không có điểm cuối.
Cảm giác như đã đi cả một thế kỷ mà chẳng thấy một tia sáng, tôi không còn cách nào khác đành quay đầu đi trở về.
Tôi nghĩ thầm nếu thực sự không được thì tôi sẽ xuống núi tìm cứu viện.
Nhưng kỳ lạ là, tôi quay lại, cũng không nhìn thấy được điểm cuối!
Giống như tôi đã rơi vào một cái hang không đáy, ra cũng không được, vào cũng không xong.
Lúc này, trong không khí đột nhiên vang lên rất nhiều tiếng cười.
Lúc thì tiếng Lý Tuyết, lúc lại là tiếng Tống Tử Nghệ, lúc lại thành tiếng Vương Tư Tư!
Tiếng cười của bọn họ vang lên không ngừng bên tai tôi.
Tôi điên cuồng hét lên gọi tên bọn họ nhưng không có ai trả lời tôi, chỉ có những tiếng cười không ngừng vang lên.
Đầu óc của tôi như muốn nổ tung!
Cái hang này chắc chắn có vấn đề!
Tôi dứt khoát co chân chạy trốn, không biết chạy bao lâu, tôi đột nhiên nhìn thấy phía trước có ánh lửa!
Tôi giống như thấy được hy vọng sống sót, liều mạng chạy về phía ánh lửa.
Cứ như vậy, rốt cuộc tôi cũng đến được cuối hang động.
Trong góc sâu của hang, trước một đống củi, có một người đàn ông bẩn thỉu, tóc tai bù xù, quay lưng về phía tôi, trên tay cầm một con d.a.o dài vẫn còn nhỏ máu, nhìn rất quen...
Trước đống củi, có bốn người nằm la liệt nghiêng ngả.
🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟
Nói chính xác hơn là bốn cô gái...
Trên người bọn họ toàn là m.á.u cùng với những vết d.a.o rùng rợn.
Trên mặt đất cũng là những vũng máu, nhìn qua đã biết là lành ít dữ nhiều.
Tôi bước tới gần, muốn nhìn rõ mặt của bọn họ.
Nhưng khi tôi nhìn thấy roc, lại không dám tin vào mắt mình!
Bốn cô gái nằm trên đất lần lượt là Lý Tuyết, Tống Tử Nghệ, Vương Tư Tư, và... tôi!
11
Tôi cũng nằm trên đất, đã tắt thở từ lâu!
Vậy thì "tôi" lúc này là ai?
“Còn chưa nhớ ra sao? Tử Nghệ và Tư Tư đều đã nhớ ra rồi, chỉ còn thiếu cậu.”
Quay đầu lại, tôi nhìn thấy Lý Tuyết đang đứng sau lưng mình.
Tôi ngạc nhiên, bởi vì t.h.i t.h.ể của Lý Tuyết vẫn còn nằm trên đất...
“Nhớ ra cái gì? Rốt cuộc chuyện này là thế nào?”
Tôi cảm giác đầu óc mình giống như một thùng bột nhão, các cảnh tượng chồng chéo lên nhau, xuất hiện ở trong đầu, lóe lên, sắp sửa nổ tung!
Tôi chỉ có thể ngồi xổm người xuống, ôm đầu, cảnh tượng ngày đầu tiên chúng tôi leo núi giống như một thước phim chiếu lại trong đầu tôi...
Cuối cùng tôi cũng nhớ lại tất cả sự việc đã xảy ra vào ngày hôm đó.
Hôm đó, chúng tôi đúng là đã gặp phải tên sát nhân biến thái, hắn đã ẩn nấp trong cái hang đó.
Tống Tử Nghệ vào hang để đi vệ sinh nhưng thực tế cô ấy đã không hề đi ra ngoài.
Chúng tôi lần lượt đo vào tìm cô ấy và rồi cũng chẳng ai sống sót ra ngoài.
Đây mới chính là sự thật.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Có lẽ vì quá không cam tâm, chúng tôi đã lựa chọn cách quên đi những gì đã xảy ra ngày hôm đó, quên đi nỗi sợ hãi cái chết.
Chúng tôi thà tin rằng mình đã trốn thoát ra được, còn hơn là tin cả bốn người đều đã c.h.ế.t trong cái hang đó.
Đúng vậy, nhất định là không cam tâm.
Cuộc đời tươi đẹp của bốn người chúng tôi vẫn còn chưa bắt đầu mà!
Sao có thể cam tâm được?
Bốn người đã hứa sẽ hành động nhất trí, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu mà, sao lại thế này?
Có lẽ, chính vì vậy mà sau khi chết, linh hồn của chúng tôi đều đồng loạt quay về ký túc xá, tiếp tục tận hưởng cuộc sống đại học tươi đẹp như chưa có chuyện gì xảy ra.
Tôi ngẩng đầu lên, ánh lửa trước mắt biến mất, cùng với tên sát nhân và bốn t.h.i t.h.ể của những cô gái trẻ tuổi kia cũng không còn.
Tôi cảm giác có người đỡ tôi dậy, kéo tôi bước về phía trước một bước, tôi lại bước ra khỏi cái hang đó, một lần nữa đứng ở ngoài cửa hang.
Bên ngoài, mưa cũng đã tạnh.
Lúc này tôi mới nhận ra, người kéo tôi ra là Lý Tuyết.
Cô ấy nhìn tôi, nở một nụ cười vừa dịu dàng vừa bất đắc dĩ.
Cô ấy nói với tôi rằng, người đã khóc bên ngoài phòng hiệu trưởng ngày hôm đó chính là người mẹ đã qua đời nhiều năm của cô ấy.
Những gì cô ấy làm trong ký túc xá, tất cả đều là để bảo vệ và đánh thức ba người chúng tôi.
Rèm giường đen là để bảo vệ chúng tôi không bị ánh sáng mặt trời thiêu đốt.
Đồ cúng và di ảnh cũng là để đánh thức chúng tôi.
Vương Tư Tư cũng bổ sung: “Cũng hơi giống một cái quan tài...”
Còn Hàn Trí, thật ra hoàn toàn không phải là sinh viên của trường đại học bên cạnh, mà là thầy pháp do trường học mời đến làm pháp sự.
Sự thật là khi linh hồn của bốn chúng tôi quay lại trường học đã là ngày thứ bảy sau khi mất.
Vụ án xảy ra ở ngọn núi phía sau núi trường, bốn mạng người chết, nhân viên nhà trường đã ngay lập tức phong tỏa tin tức, yêu cầu sinh viên rời khỏi khuôn viên, bàn bạc với phụ huynh về các thủ tục hậu sự.
Hung thủ g.i.ế.c người đã sớm bị pháp luật trừng trị.
Những người mà chúng tôi gặp sau đó, từ người trong phòng an ninh, hiệu trưởng nói chuyện với chúng tôi về việc bảo lưu nghiên cứu, đến đầu bếp trong căng tin, tất cả đều là người trong đội thầy pháp của Hàn Trí.
Rèm giường đen cũng là do đội của Hàn Trí sắp xếp.
Họ làm tất cả những điều này không chỉ để bảo vệ chúng tôi mà còn muốn đánh thức chúng tôi một cách ôn hòa, tránh khiến chúng tôi bị kích động mà sinh ra oán khí.
Lý Tuyết là người đầu tiên tỉnh lại, cũng là người đầu tiên liên lạc với đội của Hàn Trí.
Bây giờ tất cả mọi chuyện đã sáng tỏ.
Tôi lại nhìn sang Tống Tử Nghệ và Vương Tư Tư đang đứng sau lưng Lý Tuyết.
Tôi nghĩ, bọn họ cũng đã nhận ra những gì thực sự đã xảy ra.
Bốn người chúng tôi nắm c.h.ặ.t t.a.y nhau.
Bây giờ, cuối cùng chúng tôi cũng có thể đối mặt với cái c.h.ế.t một cách bình thản và dũng cảm.
Trước khi trời sáng, ba người bạn cùng phòng gọi tôi cùng xuống núi.
Tôi không biết chúng tôi sẽ đi đâu nhưng tôi biết, bốn người chúng tôi sẽ luôn ở bên nhau.
Dù đến bất cứ nơi nào, tôi cũng không còn sợ hãi nữa.
Hàn Trí châm một điếu thuốc, nói muốn tiễn chúng tôi một đoạn đường.
“Xin lỗi, lúc đầu đã lừa gạt các cậu."
Tôi thoải mái mỉm cười: “Không sao, cậu cũng chỉ là không thể làm gì khác, nếu không phải giữa âm dương cách biệt, có khi tôi sẽ cân nhắc chuyện hẹn hò với cậu đấy.”
“Cậu còn tâm nguyện gì chưa hoàn thành không?”
Tôi suy nghĩ một chút rồi nói: “Nếu có cơ hội, hãy giúp tôi công khai chuyện này trên mạng, tôi hy vọng cái c.h.ế.t của bốn chúng tôi có thể cảnh tỉnh nhiều người hơn."