Livestream Đoán Mệnh: Dám Chọc Tôi? Đóng Cửa, Thả Quỷ!

Chương 1



"He he he he..."

Tiếng cười âm hiểm của gã đàn ông vang vọng khắp con hẻm tối tăm. Gương mặt hắn lộ rõ vẻ tham lam, nụ cười méo mó đến hung tợn, giữa màn đêm trông càng thêm ma quái và rùng rợn.

"Mày không chạy thoát được đâu!"

Gã đàn ông bám riết không buông, Tô Mạt Mạt chẳng dám ngoảnh đầu lại, chỉ biết cắm đầu cắm cổ chạy thục mạng về phía trước.

Ấy thế mà, tiếng bước chân phía sau vẫn ngày một gần hơn.

Ngay khoảnh khắc tiếng bước chân đã kề sát bên tai, Tô Mạt Mạt chỉ nghe một tiếng "xoạt", rồi một thứ gì đó bất ngờ chụp từ trên đầu xuống, khiến cô hoàn toàn chìm vào bóng tối mịt mù.

"He he he he, tao bắt được mày rồi nhé! Xem tao tốt chưa này, còn chuẩn bị cho mày cái bao tải màu hồng nữa chứ, He he he he..."

Giọng gã đàn ông vang lên bên tai, khiến Tô Mạt Mạt sợ hãi tột độ, cô ra sức giãy giụa và van xin tha mạng.

Ngay sau đó, cô cảm thấy mình dường như bị gã đàn ông vác lên vai. Hắn đi đứng xóc nảy đến mức khiến chút cơm từ tối qua trong bụng cô cũng trực trào ra ngoài.

Chẳng ngờ, chưa đi được mấy bước, gã đàn ông đang hí hửng bỗng vui quá hóa buồn, cả người lẫn bao tải chứa cô đều rơi tọt xuống một miệng cống không có nắp đậy.

Tô Mạt Mạt bên trong bao tải chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, rồi một tiếng "tõm!", cả người cô đã chìm nghỉm trong làn nước hôi thối nồng nặc.

Dù cô có cố gắng vùng vẫy ra sao, cũng chỉ khiến bản thân uống thêm nhiều nước cống hôi thối hơn mà thôi.

Tiếng gã đàn ông thầm mừng trong bụng vang vọng giữa cống ngầm: "May thật, bố mày đây biết bơi."

Nói rồi, hắn đưa tay kéo cái bao tải lại gần rồi cởi nút dây.

"Khụ khụ khụ..."

Tô Mạt Mạt vội chui ra khỏi bao tải, ho sặc sụa một hồi lâu mới dần lấy lại được hơi.

"Cứu mạng với..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Có ai không? Có ai ở đó không?"

Tiếng kêu cứu của gã đàn ông chỉ làm kinh động mấy con quạ gần đó, khiến chúng vỗ cánh bay đi. Bốn bề vẫn tĩnh lặng như tờ, tuyệt nhiên không một bóng người. Trên những bức tường của các ngôi nhà xung quanh, một chữ "GIẢI" thật lớn được viết rõ rệt.

Ba ngày sau, một luồng bạch quang bất ngờ từ trên trời giáng xuống, chiếu thẳng vào miệng cống.

Trong con hẻm vắng lặng.

Từ miệng cống vẫn để trống không nắp.

Bất thình lình, một cánh tay từ từ vươn ra.

Tô Nhiên phải dùng hết sức chín trâu hai hổ, thở không ra hơi, mới khó khăn lắm bò được ra khỏi miệng cống, toàn thân vừa hôi thối vừa bẩn thỉu.

"Đậu má nhà ngươi @#¥%&!..."

Tô Nhiên vừa đứng vững, liền một tay chống nạnh, một tay chỉ thẳng lên trời, mặt đằng đằng sát khí, tuôn một tràng những lời chửi thề tục tĩu nhất mà cả đời này cô có thể nghĩ ra.

"...Chỉ cần g.i.ế.c được con Cáp Mô Tinh kia là ta đã có thể tự do ra vào Tàng Thư Các rồi. Đại sự sắp thành đến nơi, vậy mà ngươi lại ném ta đến cái chốn quỷ quái này! Mẹ kiếp, ngươi bị thần kinh nặng phải không hả?"

"Đoàng!"

Trên bầu trời, một tiếng sét khô bất chợt nổ vang.

Một ngày tốt lành

Tô Nhiên giật b.ắ.n cả mình, giọng điệu lập tức yếu hẳn đi, cô bĩu môi: "Ỷ ta bây giờ không còn linh lực nên bắt nạt phải không? Thôi được, hảo hán không chịu thiệt trước mắt, ta đi kiếm gì đó ăn lót dạ là được chứ gì."

Cô, Tô Nhiên, chính là đệ tử đắc ý nhất của vị Huyền Học Tổ Sư đức cao vọng trọng bậc nhất trong giới Huyền Học.

Cô đã phải nài nỉ sư phụ không biết bao nhiêu lần, người mới chịu đồng ý rằng: tại Kiềm Linh Sơn có xuất hiện một con yêu thú Cáp Mô Tinh ngàn năm tuổi, chỉ cần cô tiêu diệt được nó, người sẽ cho phép cô tự do ra vào Tàng Thư Các.

Con Cáp Mô Tinh này đã tu luyện hơn hai ngàn năm nhưng mãi vẫn không cách nào phi thăng, vì thế tính tình ngày càng trở nên cổ quái, lại còn ôm mộng tu luyện tà thuật hòng đi đường tắt.

Bởi vì nó cực kỳ giỏi ẩn náu tung tích, nên suốt ba ngày qua, hai bên cứ một kẻ chạy, một người đuổi. Đến khi Tô Nhiên sắp sửa tung một kiếm xuyên tim con Cáp Mô Tinh, thì trời bỗng dưng xuất hiện dị tượng, rồi cô cứ thế mà chẳng hiểu vì sao lại hồn xuyên đến cái thế giới xa lạ này.




Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com