Đã thế lại còn nhập vào thân xác của một nha đầu xui xẻo nào đó bị rơi xuống cống ngầm, thật sự là cạn lời đến cùng cực!
Tô Nhiên vừa mở mắt ra đã thấy ngay một con chuột c.h.ế.t trôi lềnh bềnh ngang qua mặt. Suýt nữa thì sặc c.h.ế.t đã đành, đằng này lại còn uống no một bụng nước cống hôi rình. Cảm giác ghê tởm này đối với cô còn kinh khủng hơn cả việc bị đám nhớt của Cáp Mô Tinh phun trúng khắp người, huống hồ bên cạnh còn có một cái xác nam đang trương phình cũng kinh tởm không kém.
Chủ nhân của cơ thể này cũng không biết đã ở trong đó bao lâu, vô cùng yếu ớt, Tô Nhiên không bò ra được. Quan trọng là xung quanh tĩnh lặng, ngay cả một người đi qua cũng không có, gào khản cổ cũng không ai cứu cô.
Linh hồn xuyên vào cơ thể này, linh lực ban đầu cũng không còn. Nếu không, chỉ một cái cống ngầm cỏn con, cô "vèo" một cái là nhảy lên được rồi.
Linh lực mất rồi, nhưng đầu óc vẫn còn.
Cô là Tô Nhiên, thiên tài lừng lẫy của giới Huyền học, thiên phú dị bẩm, có khả năng lĩnh ngộ Huyền học phi thường. Lúc mới nhập môn một tháng, đã đánh bại tất cả đệ tử trong môn, không có đối thủ.
Không có linh lực cũng không sao, cùng lắm thì tu luyện lại từ đầu.
Linh khí ở thế giới này quá mỏng manh. Để rời khỏi cống ngầm, Tô Nhiên đã phải tu luyện ba ngày trong cống ngầm, mới có được chút linh lực, vừa vặn đủ để bò ra.
Còn ai xui xẻo hơn cô nữa chứ?
Cô có chút oán khí thì sao?
Cô oán trách vài câu thì sao?
Dựa vào cái gì mà còn đánh sấm dọa cô, quá bất công!
Tô Nhiên bị mùi hôi trên người mình làm cho chịu không nổi, dùng linh lực thi triển một cái Trừ Trần Quyết, người cuối cùng cũng sạch sẽ.
Cô vừa đi vừa lẩm bẩm chửi rủa, trên đường không một bóng người, trên tường vẫn là chữ "Phá dỡ" to đùng.
Đi một lúc lâu mới nhìn thấy đám đông.
Một ngày tốt lành
Bây giờ là lúc chạng vạng tối, các cửa hàng hai bên đường tấp nập náo nhiệt. Nhìn những tấm biển hiệu treo trên cửa hàng và tiếng rao của những người bán hàng rong, Tô Nhiên thầm thấy may mắn, may mà chữ viết và ngôn ngữ giống với thế giới của mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Một quán lẩu ven đường gần như đã kín chỗ, mùi thơm từ trong quán bay ra, như một yêu tinh quyến rũ, dụ dỗ Tô Nhiên bước đến cửa quán.
Ở thế giới cũ, tức là lúc mới bắt đầu tu luyện thì còn ăn cơm, sau này tu luyện đến cảnh giới Tịch Cốc thì không cần ăn nữa. Nghĩ kỹ lại, mình đã gần ngàn năm không ăn gì rồi, không biết thức ăn ở thế giới này thế nào, có ngon không?
Tô Nhiên nuốt nước bọt, lục khắp người, chỉ tìm thấy một chiếc điện thoại, một chùm chìa khóa, một cái chứng minh thư.
Tô Nhiên không có ký ức của nguyên chủ, linh hồn đã thay đổi rồi, làm sao có thể có ký ức của nguyên chủ được, nên cô không biết những thứ này là gì.
Cô nhìn cục sắt trong tay, không biết đây là thứ gì, suy nghĩ một lát, rồi lại nhét vào túi, cô còn phải tìm hiểu thế giới này nữa.
Không có tiền thì không được, cô phải nghĩ cách kiếm tiền ăn cơm.
Nhìn những bàn nướng ven đường, ngửi mùi thơm nức mũi, mắt Tô Nhiên sáng lên, giả vờ tiến đến hỏi những vị khách đang ngồi ở bàn đầy xiên thịt nướng, quán này thế nào, có ngon không.
Không ít người nhiệt tình đưa cho cô mấy xiên, bảo cô nếm thử.
Tô Nhiên cứ thế dùng cách này ăn được no lưng lửng bụng.
Gặp chỗ nào cho ăn thử miễn phí, cô liền sấn tới ăn lấy ăn để, trước khi đối phương kịp chửi mắng thì khen ngon vài câu, rồi nhanh chóng chuồn đi.
Vài lần như vậy, tuy chưa ăn no, nhưng ít nhất cũng không đến nỗi đói đến sốt ruột.
Trời đất bao la, ăn no là lớn nhất, không mất mặt.
Tô Nhiên làm vậy còn có một điểm quan trọng nữa, chính là thông qua tiếp xúc với họ, dùng linh lực dò xét ký ức của họ, để nhanh chóng tìm hiểu tình hình của thế giới này.
Đi mệt rồi, Tô Nhiên liền ngồi bên đường nhìn người qua kẻ lại.
Trên bậc thềm cách đó vài bước, có một cậu bé mập mạp đang ngồi, trong tay cầm một thứ mà Tô Nhiên không biết, giống cái cốc, lại giống một ngọn đuốc nhỏ, bên trên có thứ gì đó màu trắng màu đỏ, nhọn nhọn.