Livestream Đoán Mệnh: Dám Chọc Tôi? Đóng Cửa, Thả Quỷ!

Chương 11



Đột nhiên, Tô Nhiên dừng bước.

Trong công viên có một khu rừng nhỏ, dưới gốc cây có mấy người đang dã ngoại, cười nói vui vẻ, thật náo nhiệt.

Tô Nhiên đứng nhìn họ chằm chằm, do dự hồi lâu, cuối cùng cũng đi về phía họ.

Trần Toàn đang dã ngoại, nhìn thấy Tô Nhiên đi về phía họ, liền trêu chọc: "Ối chà, có một người đẹp tới kìa, mấy cậu nói xem, có phải cô ấy để ý tớ rồi không, vừa nãy cứ nhìn chằm chằm mãi."

Mọi người quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một cô gái trắng trẻo sạch sẽ, trông rất xinh đẹp, mặt vẫn còn nét bầu bĩnh trẻ con, khoảng mười tám mười chín tuổi, đang chớp chớp đôi mắt to trong veo đi về phía họ.

Cô gái đi cùng cười khẩy một tiếng: "Thôi đi, đừng có tự dát vàng lên mặt mình nữa, cô gái xinh đẹp như vậy mà lại để ý cậu sao? Là để ý cậu đen hay để ý cậu lùn?"

Mọi người cười ồ lên, có người gọi Tô Nhiên: "Này, người đẹp, qua đây ăn cùng đi?"

Nếu là trước kia, Tô Nhiên đã một cước đá bay người này rồi.

Tuy nhiên, Tô Nhiên không tiền, không nhiều linh lực, đã trầm ổn hơn nhiều.

Cô lắc đầu, cũng không tức giận, chỉ là một đám tép riu, tuổi tác còn chưa bằng số lẻ của cô, cô lười phải tính toán. "Các vị có muốn mua bùa bình an không? Có thể bảo vệ các vị bình an vô sự, tà ma không xâm phạm."

Ông bảo vệ từ xa nghe thấy lời của Tô Nhiên, xách loa lớn đi về phía này.

Ánh mắt của mấy người đang dã ngoại đồng loạt nhìn về phía Tô Nhiên, nghi ngờ mình nghe nhầm.

Cái gì cơ? Bùa?

Ánh mắt nhìn Tô Nhiên cũng thay đổi liên tục, có người kinh ngạc, có người thương hại, biểu cảm mỗi người một vẻ.

Tiếc thật, cô gái xinh đẹp như vậy mà đầu óc lại có vấn đề.

Quả nhiên, ông trời rất công bằng, ai cũng có khuyết điểm, không thể thập toàn thập mỹ, giống như cô gái này, xinh đẹp đấy, nhưng não lại có vấn đề.

Có người tiếc nuối: "Em gái nhỏ, chúng tôi không cần đâu, em mau về nhà đi, người nhà em chắc lo lắng lắm rồi. Em có biết đường về nhà không? Có cần chúng tôi đưa em về không?"

Một ngày tốt lành

Tô Nhiên vẫn lắc đầu, mày chau lại: "Thật sự không cần sao? Nhưng mà, dưới m.ô.n.g các vị đang ngồi lên một người đấy, cô ta sẽ đi theo các vị."

Có người không vui: "Em gái nhỏ, đừng nói bậy bạ, làm gì có ai ở đó?"

Tô Nhiên chỉ xuống dưới m.ô.n.g họ: "Bên dưới."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Trần Toàn còn phối hợp nhấc m.ô.n.g lên xem: "Dưới nào? Ở đâu cơ, sợ quá đi."

Mấy trò dọa người trẻ con này hắn gặp nhiều rồi, quá vụng về.

Tô Nhiên lại chỉ: "Đào xuống một mét, có một xác nữ."

"Hả?!"

Có người sợ hãi đứng dậy, có người không tin.

Tô Nhiên lại chỉ vào một chỗ, nói: "Chỗ này, đào xuống mười mấy phân, có một sợi dây chuyền tay. Không tin, các vị đào thử xem."

Trần Toàn nuốt nước bọt, cố nặn ra một nụ cười gượng gạo: "Nói cứ như thật ấy, bây giờ chiêu trò lừa đảo cũng mới mẻ thế này rồi sao?"

Tô Nhiên nhìn hắn: "Năm cậu năm tuổi rơi xuống sông suýt c.h.ế.t đuối, cứu lên được thì sốt cao ba ngày. Mười tám tuổi bố mẹ ly hôn, cậu theo mẹ. Hai mươi tuổi có bạn gái đầu tiên, yêu nhau nửa năm thì bị cắm sừng rồi chia tay. Có cần tôi nói thêm không?"

Sắc mặt Trần Toàn đại biến: "Cô… cô…"

Cô ấy nói đúng hết, không sai một chữ.

Mọi người nhìn sắc mặt Trần Toàn là hiểu, không cần hỏi cũng biết cô gái nhỏ nói đúng.

Ông bảo vệ đi tới gần, nghi ngờ nhìn Tô Nhiên, lưỡng lự không biết có nên bật công tắc loa không.

Tô Nhiên lại nhìn ông bảo vệ: "Ông ơi, ông có đủ cả con trai con gái, có hai đứa cháu trai. Con trai hiện đang ở nước ngoài, ông sống cùng con gái. Vợ ông là giáo viên về hưu, năm ngoái bị bệnh nặng một trận, mới khỏi cách đây không lâu, đúng không ạ?"

Ông bảo vệ sững sờ, tay định bật công tắc loa cũng dừng lại, vẻ mặt đầy vẻ khó tin.

Cô ấy nói không sai một chút nào.

Vậy, vậy, vậy dưới đất này không phải thật sự có người c.h.ế.t đấy chứ?

"Trời ơi! Không phải thật sự có người c.h.ế.t đấy chứ?"

Mấy người đang dã ngoại lập tức nhớ lại lời Tô Nhiên vừa nói, sợ hãi vội vàng chạy sang một bên.

Trong chốc lát, không khí yên lặng đến kỳ quái.




Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com