Hồi lâu sau, ông bảo vệ đặt loa xuống, xắn tay áo, đi vào nhà kho gần đó lấy một cái xẻng. Mấy người kia kéo tấm thảm dã ngoại sang một bên, ông bảo vệ bắt đầu đào ở chỗ Tô Nhiên chỉ.
Không bao lâu sau, quả nhiên đào ra một sợi dây chuyền tay.
Sắc mặt mọi người lập tức trở nên tái nhợt, tay cầm xẻng của ông bảo vệ cũng run lẩy bẩy.
Quả nhiên có dây chuyền tay thật!
Vậy thì xác chết…
Ông bảo vệ nuốt nước bọt, ôm một tia hy vọng hỏi: "Cái, cái đó, có lẽ chỉ là trùng hợp thôi, đúng không, cô bé?"
Tô Nhiên không nói gì, chỉ nhìn ông với ánh mắt kiểu "ông nói xem", ý bảo ông tiếp tục đào.
Ông bảo vệ hít một hơi thật sâu, cố gắng tiếp tục đào.
Cậu thanh niên bên cạnh thay ông bảo vệ đào. Khi ông bảo vệ mệt đến thở không ra hơi, sắp kêu trời thì một đoạn xương tay trắng hếu xuất hiện trước mắt mọi người.
"Ối trời ơi là trời!"
Ông bảo vệ sợ quá, quăng xẻng đi, nhanh như chớp nhảy sang một bên, bộ xương già mà vẫn linh hoạt lạ thường.
Không khí như ngưng đọng, chỉ có những cơn gió lạnh lẽo thổi qua, khiến người ta cảm thấy rùng rợn.
Ông bảo vệ mặt mày tái mét, kinh hãi nhìn Tô Nhiên, đầu nghiêng sang một bên, rồi ngất xỉu.
Tô Nhiên vội vàng đỡ lấy, tuổi này rồi, đừng để ngã mà hỏng người.
"Oa…" Cô gái nhát gan bật khóc: "Làm… làm sao bây giờ… người chết, thật sự có người chết!"
Chân Trần Toàn run như cầy sấy: "Cô… cô, cô là thần tiên sao?"
Mấy người còn lại đồng loạt nhìn về phía Tô Nhiên.
Tô Nhiên liếc nhìn ông bảo vệ vừa tỉnh lại, khẽ nhíu mày: "Thần tiên gì chứ, phải tin vào khoa học, đúng không ông?"
Ông bảo vệ cười gượng gạo, trông như sắp khóc, lắp bắp hỏi: "Báo, báo, báo… báo cảnh sát đi."
Nói xong, ông tự véo vào nhân trung của mình, thở hổn hển.
Khốn kiếp, suýt nữa thì lĩnh lương hưu đến nơi rồi.
Người gan dạ nhanh chóng hoàn hồn, gọi điện báo cảnh sát.
Đợi cảnh sát đến cũng phải một lúc, Tô Nhiên nhân cơ hội quảng cáo: "Có muốn mua bùa bình an không? Có thể bảo vệ bình an thuận lợi, tà ma không xâm phạm đâu nhé."
"Muốn, muốn, muốn!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Bây giờ không còn ai nghi ngờ lời của Tô Nhiên nữa, mấy người tranh nhau mua bùa bình an.
"Đại sư, bao nhiêu tiền một lá ạ?"
Một ngày tốt lành
Tô Nhiên cũng không biết nên bán bao nhiêu tiền. Suy nghĩ một chút, cô giơ năm ngón tay ra: "Năm trăm tệ, chỉ nhận tiền mặt."
"Được, đại sư, tôi muốn một lá."
"Cổng công viên có máy ATM, tôi đi rút tiền ngay đây."
"Tôi cũng muốn…"
Mấy người tranh nhau mua bùa bình an, cất kỹ vào người, sợ chỉ chậm một giây là ma quỷ bám theo.
Một xấp bùa vừa vẽ đã bán hết veo một nửa, Tô Nhiên vui đến cong cả mắt mày.
Cảm giác túi căng phồng, thật tuyệt!
Ông bảo vệ cũng run rẩy mua bùa bình an, cái loa lớn vứt sang một bên không cần nữa, tay nắm chặt lá bùa, miệng lẩm bẩm điều gì đó.
Cảnh sát nhanh chóng có mặt, sau khi khám nghiệm hiện trường, họ đưa mấy người về đồn lấy lời khai.
Văn phòng Đội Cảnh sát Hình sự.
Ông bảo vệ và mấy người kia hôm nay đều bị dọa một phen không nhẹ, lấy lời khai xong liền vội vàng rời đi. Tô Nhiên là người cuối cùng lấy lời khai.
Đội trưởng Đội Cảnh sát Hình sự Vương Khải, năm nay ba mươi bảy, ba mươi tám tuổi, là một cảnh sát hình sự kỳ cựu với hơn mười năm kinh nghiệm phá án. Lúc này, anh ta đang lấy lời khai của Tô Nhiên.
"Họ tên?"
"Tô Nhiên."
"Tô Nhiên?"
Vương Khải cầm chứng minh thư xem đi xem lại, Tô Mạt Mạt, 23 tuổi, nhà ở Khu dân cư Hạnh Phúc, đường Kim Giang, thành phố Kim Giang, tòa A, khu 9, đơn vị 2, phòng 601.
Người trong ảnh đúng là cô gái đối diện.
Vương Khải cầm chứng minh thư lên hỏi cô: "Chứng minh thư này có phải của cô không? Không phải cô tên là Tô Mạt Mạt sao?"
Tô Nhiên liếc nhìn, à, quên mất mình bây giờ là Tô Mạt Mạt: "Ồ, trước kia tôi tên Tô Nhiên, bây giờ tên Tô Mạt Mạt."
"Tuổi?"
"Không rõ."
Vương Khải liếc cô một cái: "Cô ngay cả mình bao nhiêu tuổi cũng không biết?"
"Thật sự không nhớ nổi." Tô Nhiên nghiêm túc trả lời, hơn một ngàn năm, thời gian quá dài, cô thật sự không nhớ rõ.