Tô Nhiên trả lời rất nghiêm túc: "Tôi nam nữ đều biến được, tùy anh cần."
Vương Khải xoa xoa thái dương đang giật thình thịch: "Tôi nhắc cô một chút, cản trở hoạt động tư pháp sẽ bị phạt từ hai trăm đến năm trăm tệ, đồng thời bị tạm giữ từ năm đến mười ngày, tình tiết nghiêm trọng có thể bị truy cứu trách nhiệm hình sự. Vì vậy, mời cô trả lời thật các câu hỏi của tôi."
Tô Nhiên nghiêm túc không thể nghiêm túc hơn: "Tôi nói thật mà, nếu nữ không được thì tôi biến thành nam cũng được, nhưng phải đợi một thời gian, giờ tôi chưa có khả năng đó."
Vương Khải hít một hơi thật sâu, quay đầu nói với người ghi chép: "Nữ."
Rồi lại tiếp tục hỏi: "Làm sao cô biết chỗ đó có xác chết?"
Tô Nhiên nói giọng đương nhiên: "Tôi tính ra mà."
Vương Khải nhíu mày liên tục, cảm thấy sự kiên nhẫn của mình sắp cạn kiệt: "Cái gì? Tính ra?"
Tô Nhiên nghiêm túc gật đầu: "Đúng, tính ra."
Vương Khải nghi ngờ nhìn cô một cái, bản năng mách bảo cô gái này đang nói bừa, nhưng anh đã xem lời khai của những người khác, quả thực giống hệt như cô nói.
Một ngày tốt lành
Vương Khải không nhịn được lại nhìn cô một cái. Anh phá án nhiều năm, hạng người nào cũng đã gặp qua, biết rằng không thể trông mặt mà bắt hình dong.
Nhưng, một cô gái nhỏ biết xem bói, ai mà tin chứ?
Nghĩ đến những nghi ngờ trong lòng, Vương Khải lại hít một hơi thật sâu, nở một nụ cười hiền hòa: "Cô Tô, cản trở hoạt động tư pháp là phải chịu án tù đấy."
"Chúc mừng anh, anh sắp làm bố rồi." Tô Nhiên nghiêng đầu nhìn anh, đột nhiên buột miệng một câu.
Vương Khải ngẩn người: "Gì?"
"Vợ anh mang thai rồi, là song thai."
"Sao có thể…"
Lời Vương Khải chưa dứt, tiếng chuông điện thoại vang lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Vương Khải cầm điện thoại lên, là vợ mình. Anh nghi ngờ nhìn Tô Nhiên, rồi bấm nút nghe.
Mọi người tuy không biết trong điện thoại nói gì, nhưng có thể thấy cả khuôn mặt Vương Khải cười tươi như hoa, kích động đến mức tay chân run rẩy.
Vương Khải vui đến miệng ngoác tận mang tai, vợ nói cô ấy có thai rồi!
Vợ chồng họ kết hôn nhiều năm không có con, vợ anh vẫn luôn buồn bã, không ngờ lại có thai, vừa rồi vợ đi bệnh viện kiểm tra, lại còn là song thai nữa.
Cúp điện thoại, Vương Khải cười toe toét: "Vợ tôi vừa gọi điện, nói là mới đi bệnh viện kiểm tra, có thai đôi, được hai tháng rồi."
"Tốt quá, chúc mừng, chúc mừng."
Mấy người trong văn phòng vội vàng tiến lên chúc mừng.
Vương Khải liếc thấy Tô Nhiên đang đứng một bên, xua tay, ra hiệu mọi người im lặng.
Tô Nhiên không để ý đến anh, ngược lại nhìn sang một cảnh sát khác: "Mẹ anh đi siêu thị tranh mua trứng gà giảm giá, bị trật chân, đúng không?"
"Ủa? Đúng rồi, hôm qua tranh mua trứng gà bị trật chân." Đối phương ngẩn người, rồi gật đầu.
Tôn Lâm đứng bên cạnh xem náo nhiệt, mặt sắp dán vào mặt Tô Nhiên, chỉ muốn nhìn rõ từng lỗ chân lông của cô.
"Thằng nhóc thối, tránh sang một bên, sắp bò lên mặt người ta rồi, có biết xấu hổ không hả?" Nữ cảnh sát Lưu Lệ ghét bỏ kéo cậu ta ra.
Khi nhìn Tô Nhiên lại nở nụ cười: "Xem khá chuẩn đấy, cô xem giúp tôi đi, có chuyện gì không?"
"Cô bị tử cung lạnh khá nặng, mỗi lần đến kỳ kinh nguyệt đều đau đến sống dở c.h.ế.t dở." Tô Nhiên lấy chiếc túi đeo chéo nhỏ đặt lên bàn, "Coi như cô may mắn gặp được tôi, tôi vừa hay có bùa trị bệnh này."
Lưu Lệ ngơ ngác gật đầu, đúng vậy, mỗi lần đến kỳ kinh nguyệt, mấy ngày đó đều là lúc cô đau khổ nhất. Cô đã đi khám cả Đông y lẫn Tây y, bác sĩ đều nói chỉ có thể từ từ điều trị, thuốc uống cả đống mà vẫn không thấy đỡ.
Tô Nhiên mở túi vải, lấy từng thứ một ra ngoài.
Cùng với việc Tô Nhiên lấy ra ngày càng nhiều đồ, mọi người đều trợn tròn mắt, miệng há hốc.
Một xấp tiền mặt, một đống bùa gấp hình tam giác, giấy vàng trống trơn, chu sa, một cây bút lông bị tòe, một gói hạt dẻ rang đường, một gói kẹo hồ lô, một túi hoa quả, trong đó có mấy loại như chuối, táo…
Thấy Tô Nhiên vẫn còn đang lấy đồ ra, tất cả mọi người trong văn phòng đều kinh ngạc, xúm lại vây quanh, nhìn Tô Nhiên như nhìn người ngoài hành tinh.