Vừa định mở miệng thì thấy Vương Khải quay đầu lại, nhìn Tôn Lâm với ánh mắt thất vọng: "Im miệng!"
Thằng nhóc thối này, thật quá mất mặt.
Tôn Lâm tiu nghỉu im miệng, tay vẫn nắm chặt cánh tay Tô Nhiên không buông, cẩn thận nhìn quanh một vòng.
Không có nữ quỷ, mà lại có thêm một người đẹp.
Xem ra nữ quỷ đã đi rồi, Tôn Lâm thở phào nhẹ nhõm, buông tay ra, đi đến bên cạnh Vương Khải, cười chào hỏi nữ quỷ: "Chào cô, tôi tên Tôn Lâm, cô là ai, sao vừa nãy không thấy cô?"
Nữ quỷ không để ý đến cậu ta, vẫn chìm đắm trong suy nghĩ của mình.
"Hung thủ? Hung thủ là ai?" Nữ quỷ ngơ ngác tự lẩm bẩm, cố gắng nhớ lại điều gì đó.
Dần dần, hắc khí trên người nữ quỷ ngày càng đậm đặc, cô ta dường như nhớ ra điều gì đó. Bất ngờ, hắc khí trên người bùng phát, vẻ mặt cũng trở nên hung tợn.
"Giết hắn!"
"Giết hắn!!"
"Ta muốn g.i.ế.c hắn!!!"
Tôn Lâm suýt nữa thì tè ra quần, chạy như bay trốn sau lưng Tô Nhiên. Vương Khải và Lưu Lệ cũng sợ hãi lùi lại mấy bước.
Tô Nhiên nhíu mày, vung tay tát một cái, hắc khí trên người nữ quỷ lập tức bị đánh tan đi rất nhiều, cũng tỉnh táo lại, run rẩy cúi đầu đứng đó, không dám nhìn cô.
"Ngoan ngoãn một chút, hỏi gì thì nói nấy, còn không ngoan, ta đánh cho ngươi hồn bay phách tán."
Giọng Tô Nhiên trong trẻo dễ nghe, nhưng nữ quỷ lại sợ đến run người.
Tô Nhiên nói với Vương Khải: "Tôi thấy hay là để tôi hỏi đi."
Một ngày tốt lành
Vương Khải gật đầu, giao tiếp với ma quỷ, anh quả thực không giỏi lắm.
Tô Nhiên hỏi: "Cô là ai? Chết như thế nào? Hung thủ g.i.ế.c cô là ai?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nữ quỷ chực khóc: "Hung thủ là một người đàn ông, tôi không quen hắn, không biết hắn là ai."
Vương Khải nghi ngờ: "Không quen? Vậy là cướp của g.i.ế.c người cướp sắc? Hay là tìm thù?"
Nữ quỷ lắc đầu: "Đều không phải, người đó là một con quỷ, một con quỷ!!!"
Thấy hắc khí trên người nữ quỷ lại sắp bùng phát, Tô Nhiên búng tay, một tia sáng vàng đánh vào cơ thể nữ quỷ, hắc khí lập tức tan biến.
Vương Khải thấy tâm trạng nữ quỷ đã ổn định lại, mới tiếp tục nói: "Cô gái, cô kể chi tiết sự việc cho chúng tôi biết, chúng tôi nhất định sẽ bắt được hung thủ, đưa hắn ra trước pháp luật."
Nữ quỷ từ từ kể lại: "Tôi tên Trương Thiến Thiến, năm nay hai mươi tuổi, quê ở Cám Châu, Giang Tây. Nhà tôi nghèo, tất cả tiền bạc đều dành cho em trai, không có tiền cho tôi học đại học. Sau khi tốt nghiệp cấp ba, tôi một mình đến đây làm thuê.
Đêm đó, tôi tan ca đêm, khi đi đến một con hẻm nhỏ, đột nhiên bị người ta bịt miệng mũi. Lúc tôi tỉnh lại thì đã bị nhốt trong một căn phòng.
Các người có biết hắn đã làm gì tôi không? Hắn là một con quỷ, một tên sát nhân cuồng loạn.
Hắn không tìm thù, cũng không cướp của cướp sắc.
Hắn dùng xích sắt trói tôi lại, từ từ hành hạ tôi.
Hắn đánh gãy xương sườn của tôi, bẻ gãy tứ chi của tôi.
Tôi càng đau khổ, hắn càng vui vẻ.
Tiếng kêu la của tôi càng thảm thiết, hắn càng hưng phấn.
Tôi khổ sở cầu xin hắn, xin hắn tha cho tôi, tôi có thể đưa hết số tiền tôi dành dụm được mấy năm nay cho hắn, tôi hứa với hắn sẽ không báo cảnh sát, nhưng hắn hoàn toàn không để ý đến tôi.
Hắn mỗi ngày đều nghĩ ra đủ trò để hành hạ tôi.
Hắn dùng cán thìa từ từ khoét mắt tôi, rồi dùng kéo cắt lưỡi tôi.
Tôi không biết đã ngất đi bao nhiêu lần, mỗi lần đều bị hắn hành hạ đến đau đớn tỉnh lại.
Tôi như sống trong địa ngục, muốn c.h.ế.t không được, muốn sống cũng không xong.
Tôi chỉ có thể nguyền rủa hắn, nguyền rủa hắn c.h.ế.t không yên lành.
Nhưng hắn không chết, vẫn sống rất tốt. Tại sao? Tại sao???"
Nữ quỷ gào thét trong giận dữ, dường như lại quay về những ngày tháng bị hành hạ, toàn thân cô ta run rẩy, nỗi đau thấu xương đó, cô ta khắc cốt ghi tâm.