Mấy người nghe lời cô ta nói, hồi lâu không thể bình tĩnh lại được. Đây còn là người sao? Nữ quỷ nói không sai, chính là ác quỷ, ma quỷ!
Vương Khải suy nghĩ một chút, rồi hỏi: "Vậy trong khoảng thời gian đó, hắn có nói gì không?"
Nữ quỷ khóc ra máu, giọng nghẹn ngào: "Từ lúc tôi bị bắt, hắn chưa từng nói một câu nào."
"Vậy hắn trông như thế nào?"
Nữ quỷ lắc đầu: "Không biết, mỗi lần hắn đến đều đeo một chiếc mặt nạ quỷ, tôi cũng không biết hắn trông như thế nào, chỉ biết, hắn rất gầy, cao khoảng một mét bảy mấy."
Vương Khải nhíu mày tiếp tục hỏi: "Cô cố gắng nhớ lại xem, hắn có đặc điểm gì, hoặc có hành động quen thuộc nào không?"
Nữ quỷ cúi đầu suy nghĩ, một lát sau cô ta đột ngột ngẩng đầu: "Tôi nhớ ra rồi, trên cánh tay trái của hắn có một vết sẹo, tròn tròn, giống như bị tàn t.h.u.ố.c lá dí vào. Còn có một lần, hắn ra ngoài gọi điện thoại, tôi loáng thoáng nghe thấy hắn nói hắn là Tôn Minh Viễn, nhưng vì khoảng cách hơi xa nên tôi cũng không chắc chắn lắm có phải là Tôn Minh Viễn hay không."
Tôn Lâm kinh ngạc kêu lên: "Cô nói hắn tên là Tôn Minh Viễn?"
Vương Khải khó hiểu: "Sao vậy, cậu quen à?"
Ánh mắt Tôn Lâm trong veo: "Tôi có một người anh họ xa tên là Tôn Minh Viễn."
Lưu Lệ trêu chọc: "Trùng hợp vậy sao? Anh họ cậu không phải là tên sát thủ biến thái đó chứ?"
Tôn Lâm cảm thấy không thể nào: "Không phải đâu nhỉ? Làm gì có chuyện trùng hợp như vậy?"
Một ngày tốt lành
Vương Khải suy nghĩ một chút: "Vậy trên tay anh ta có vết sẹo nào không?"
Tôn Lâm do dự: "Chúng tôi cũng không hay liên lạc, tôi cũng không biết trên tay anh ta có vết sẹo nào không nữa."
Tô Nhiên xen vào: "Đơn giản thôi, có ảnh của anh họ cậu không, tôi xem là biết có phải anh ta không ngay."
"Tôi tuy không có ảnh của anh ấy, nhưng tôi có WeChat của anh ấy, để tôi tìm xem anh ấy có đăng ảnh nào không."
Tôn Lâm vừa nói vừa lấy điện thoại ra tìm, rất nhanh đã tìm được một bức ảnh của Tôn Minh Viễn.
Tô Nhiên chỉ liếc nhìn một cái, rồi rất chắc chắn nói với Vương Khải: "Đi bắt hắn đi, trên người hắn không chỉ có một mạng người đâu, ít nhất cũng đã g.i.ế.c năm người rồi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Người này nhìn tướng mạo, mắt tam bạch, trán có nốt ruồi ác, giữa hai hàng lông mày có nhiều nếp nhăn lộn xộn, lông mày quá đậm.
Tuy đeo kính nhưng vẫn có thể thấy rõ trong mắt có nhiều tia m.á.u đỏ.
Người có tướng mạo này rất có khả năng là kẻ có nội tâm biến thái, tính cách tàn nhẫn.
Tôn Lâm và Lưu Lệ vẻ mặt đầy hoài nghi, Vương Khải cũng kinh ngạc vô cùng: "Thật sao? Nhưng không có bằng chứng gì, cảnh sát chúng tôi cũng không thể bắt người bừa bãi được, phải có chứng cứ mới được."
Tô Nhiên mở thiên nhãn, cẩn thận nhìn kỹ: "Trong tầng hầm nhà hắn có một gian phòng tối, hiện tại bên trong đang nhốt một người, đi muộn là người đó sẽ mất mạng đấy."
"Còn về chứng cứ." Tô Nhiên suy nghĩ một chút, "Tôi có thể giúp anh hạ một lá bùa nói thật cho hắn, như vậy tự nhiên sẽ có chứng cứ, nhưng mà phải thu phí, năm trăm tệ là được rồi."
"Được, được, trả tiền." Vương Khải bất đắc dĩ, ra hiệu cho Tôn Lâm đưa tiền.
Tôn Lâm không vui, ấm ức nói: "Tại sao lại là tôi trả tiền, tôi mới đi làm ngày đầu tiên, lương còn chưa nhận được."
Vương Khải nói giọng đương nhiên: "Hắn là anh họ cậu, tất nhiên là cậu trả tiền."
Lưu Lệ cũng gật đầu theo: "Đội trưởng Vương nói đúng đấy, phải thế mới phải."
Khóe miệng Tôn Lâm giật giật, hối hận muốn tự tát cho mình một cái.
Sao lại nói là anh họ mình chứ, nói là quen trên mạng không phải được rồi sao.
Tôn Lâm mặt mày cau có, bất đắc dĩ moi ra năm trăm tệ duy nhất trong túi, hai tay nắm chặt.
Đây là số tiền cậu ta vừa lừa được của bố hôm nay, còn chưa kịp ấm tay đã bay mất.
Mà nói đi cũng phải nói lại, sao lại trùng hợp thế nhỉ, đại sư làm sao biết trên người cậu ta vừa hay có năm trăm tệ.
"Đại sư, có phải cô tính được trên người tôi có năm trăm tệ không?" Tôn Lâm bĩu môi rõ dài.
"Đó là lẽ dĩ nhiên, nhiều hơn cậu cũng không có."
Tô Nhiên cười híp mắt nhận tiền, giật một cái không được, lại dùng sức thêm, vẫn không được.