Livestream Đoán Mệnh: Dám Chọc Tôi? Đóng Cửa, Thả Quỷ!

Chương 20



Tô Nhiên đi sau cùng, khi Tôn Minh Viễn quay người đi vào trong, cô liền đánh lá bùa nói thật vào lưng hắn, bùa chú nhanh chóng hòa vào cơ thể hắn.

Tô Nhiên gật đầu với Vương Khải, Vương Khải hiểu ý, lấy ra sợi dây chuyền tay tìm thấy ở hiện trường vụ án, hỏi: "Anh Tôn, anh đã từng thấy sợi dây chuyền này chưa?"

Tôn Minh Viễn muốn phủ nhận, nhưng lời nói ra khỏi miệng lại khiến chính hắn cũng kinh ngạc: "Đương nhiên là thấy rồi, người phụ nữ đầu tiên tôi g.i.ế.c chính là đeo một sợi dây chuyền y hệt thế này. Tôi ngày nào cũng thấy, nhìn suốt một tháng trời, sao lại không quen được."

Tôn Minh Viễn nói xong, mặt mày tái mét, kinh hãi bịt miệng mình lại, liều mạng lắc đầu.

Không phải, không phải như vậy, đây không phải điều hắn muốn nói, hắn muốn nói mình chưa từng thấy, nhưng miệng lại không kiểm soát được mà nói ra lời trong lòng, sao lại thế này?

Vương Khải trong lòng vui sướng, nhưng vẻ mặt lại nghiêm nghị, khiến người khác không nhìn ra cảm xúc.

Xem ra lá bùa nói thật của cô Tô này cũng hiệu quả thật, thằng nhóc này đúng là hung thủ.

Chỉ có Vương Khải và Tôn Lâm biết chuyện bùa nói thật, các cảnh sát viên khác không biết.

Một ngày tốt lành

Họ kinh ngạc há hốc miệng, không dám tin vào những gì tai mình nghe được, ánh mắt nhìn Tôn Minh Viễn cũng đầy vẻ kỳ quái.

Đúng là sống lâu mới thấy, chưa bao giờ thấy hung thủ nào lại ngang nhiên nói mình g.i.ế.c người như vậy.

Đầu óc bị lừa đá rồi sao?

Hay là ông trời thấy cảnh sát phá án quá vất vả, nên đến giúp họ giảm bớt gánh nặng.

Vẻ mặt Vương Khải nghiêm trọng: "Anh Tôn, anh vừa nói anh đã g.i.ế.c người?"

Tôn Minh Viễn hai tay bịt chặt miệng, cố gắng ngăn mình nói, nhưng làm thế nào cũng không bịt được, giọng nói vẫn truyền ra rõ ràng.

"Đúng vậy, tôi đã g.i.ế.c người, mà không chỉ g.i.ế.c một người. Tôi muốn viết ra nhiều cuốn sách hay hơn nữa, tôi muốn nổi tiếng, nhưng tôi không làm được, vì cảm hứng của tôi đã cạn kiệt, tôi không thể viết ra tác phẩm hay được nữa."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Cho đến một ngày, tôi tận mắt nhìn thấy một người bị xe đ.â.m c.h.ế.t ngay trước mặt mình, m.á.u của hắn thậm chí còn b.ắ.n cả lên mặt tôi, vậy mà tôi lại không hề sợ hãi. Cái cảm giác kích thích đến kinh tâm động phách đó đã mang lại cho tôi nguồn cảm hứng sáng tạo vô tận, cuốn sách tôi viết chỉ sau một đêm đã nổi tiếng."

Tôn Minh Viễn càng nói càng kinh hãi, trong đầu điên cuồng gào thét: Không được nói, không được nói, mau dừng lại! Dừng lại!

Nội tâm càng thêm tuyệt vọng tột cùng, hắn không nên nói những lời này, hắn cũng không muốn nói những lời này.

Hắn muốn nói mình không g.i.ế.c người, muốn phủi sạch mọi chuyện, rồi giả vờ làm một công dân tốt.

Nhưng, tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này?!

Tại sao hắn lại không thể kiểm soát được bản thân, cứ một mực tuôn ra những bí mật trong lòng.

Tôn Minh Viễn bịt miệng, nghiến chặt răng không muốn nói, nhưng miệng như thể không phải của mình, vẫn điên cuồng tuôn ra.

"Tôi biết sách của mình nên viết thế nào rồi. Thế là tôi chuyên tìm những người ngoại tỉnh để ra tay, họ ở đây không có người thân bạn bè, có xảy ra chuyện gì cũng không ai phát hiện.

Tôi đánh thuốc mê họ rồi nhốt vào tầng hầm, trói chân trói tay.

Tôi từ từ hành hạ họ, khoét mắt, cắt lưỡi, c.h.ặ.t c.h.â.n chặt tay.

Tôi dùng cưa máy cắt họ thành từng mảnh… Tất cả những cách có thể hành hạ họ tôi đều đã thử qua, vì thế tôi còn phát minh ra mười mấy loại hình cụ.

Máu tươi b.ắ.n tung tóe khắp phòng, họ càng đau khổ, tôi càng hưng phấn.

Các người có biết cảm giác m.á.u b.ắ.n lên người là thế nào không? Ấm áp, nóng hổi, ừm, cảm giác đó thật tuyệt vời, thậm chí còn khiến tôi cảm thấy m.á.u nóng sôi trào.

Từ đó về sau, văn của tôi tuôn trào như suối, những cuốn sách viết ra đều bán rất chạy, thậm chí còn bán ra cả nước ngoài. Mấy lão Tây đó rất thích đọc loại sách này. Tôi danh lợi song toàn, tất cả mọi người gặp tôi đều phải kính cẩn gọi một tiếng 'thầy'.

Các người nói xem, tôi có lợi hại không? Ồ, đúng rồi, bây giờ trong tầng hầm vẫn còn nhốt một người, nhưng thì sao chứ, các người không có chứng cứ, không thể bắt tôi được đâu, ha ha ha…"


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com