Livestream Đoán Mệnh: Dám Chọc Tôi? Đóng Cửa, Thả Quỷ!

Chương 19



Tô Nhiên cười nói: "Tôi sẽ không để cậu thiệt đâu, ngoài ra tôi sẽ tặng thêm cho mỗi người các cậu một lá bùa bình an, mang theo bên mình có thể bảo vệ bình an thuận lợi, tà ma không xâm phạm. Năm trăm tệ bốn lá bùa, đã là giá hữu nghị rồi, cậu có muốn không? Không muốn thì thôi vậy."

Nói rồi định thu tay về.

"Muốn, muốn, muốn! Tôi muốn!" Tôn Lâm lập tức nhét tiền vào tay Tô Nhiên, hai tay đưa lên trước mặt Tô Nhiên, vẻ mặt tha thiết: "Bùa, bùa bình an."

Tô Nhiên lấy ra ba lá bùa bình an đưa cho cậu ta, rồi lại nhìn về phía nữ quỷ: "Còn cô, thì cứ đi theo tôi trước đã, đợi vụ án của cô kết thúc, tôi sẽ đưa cô đi đầu thai."

Nữ quỷ vốn đầy lòng căm hận, oán niệm không tan, lang thang giữa thế gian không thể vào cửa luân hồi.

Nay có người có thể giúp cô ta báo thù, tất nhiên cũng không còn gì lưu luyến.

Cô ta lập tức gật đầu, nhưng vì dùng sức quá mạnh, đầu đột nhiên rơi xuống đất lăn hai vòng. Nữ quỷ hoảng hốt nhặt lên, đặt lại ngay ngắn trên cổ: "Được, tôi nghe theo lời đại sư."

Vương Khải và Lưu Lệ sợ đến dựng tóc gáy.

Tôn Lâm trợn mắt trắng dã, lại sắp ngất, Vương Khải và Lưu Lệ nhanh tay lẹ mắt, một tay níu lấy cậu ta, một tay véo mạnh vào eo cậu ta.

"A!!!"

Tôn Lâm nhìn ba ánh mắt không mấy thiện cảm kia, cố gắng ngậm miệng lại, nước mắt lưng tròng đầy ấm ức.

Tô Nhiên lấy ra một cái hồ lô nhỏ bóng loáng, cái hồ lô này cô mua ở một quán ven đường, tự mình khắc bùa chú lên, biến nó thành một pháp khí đơn giản.

Mở nắp, lẩm nhẩm mấy câu, nữ quỷ liền hóa thành một làn khói đen chui vào trong hồ lô.

Một ngày tốt lành

Ba người đồng loạt nhìn chằm chằm vào cái hồ lô trên tay Tô Nhiên, sự kinh ngạc trong lòng đã không thể dùng lời nào diễn tả nổi.

Cảnh tượng quá chấn động, cứ như xem phim vậy.

Cả đời này không muốn xem lại lần thứ hai.

Tô Nhiên vốn định ngủ ở khách sạn, nhưng nhờ sự giúp đỡ của Vương Khải, cô đã tìm được địa chỉ nhà của nguyên chủ.

Đối với việc ngay cả nhà mình ở đâu cũng không biết, Vương Khải và những người khác rất nghi ngờ, nhưng Tô Nhiên đã dùng lý do bị thương mất trí nhớ để qua mặt họ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ba người Vương Khải quay lại đồn cảnh sát, văn phòng của cục trưởng vẫn còn sáng đèn.

Vương Khải gõ cửa đi vào, kể lại toàn bộ sự việc ngày hôm nay.

Cục trưởng Chu nghe xong liền bật cười.

Vương Khải từ khi vào đội cảnh sát đã luôn do ông dìu dắt, bao nhiêu năm nay, tính tình của anh ông vẫn rất hiểu, làm gì có chuyện tin vào mấy thứ này.

"Thằng nhóc nhà cậu từ bao giờ lại tin vào mấy thứ này rồi?"

"Mới tin hôm nay thôi ạ." Thấy Cục trưởng Chu không tin, Vương Khải lại kể chi tiết một lần nữa, còn nói cả suy nghĩ của mình.

Cục trưởng Chu im lặng, chuyện này nghe cứ như phim ma, ai mà tin cho được?

Suy nghĩ một chút rồi nói: "Được, cứ làm theo lời cậu nói. Nếu cô Tô đó thật sự có thể khiến hắn nói thật, cậu lập tức mang lệnh khám xét đi, nhất định phải cứu người ra."

Vương Khải nhận lệnh, lập tức dẫn người đến nhà Tôn Minh Viễn. Suy nghĩ một chút, anh lại đi gọi cả Tô Nhiên.

Tô Nhiên dựa theo địa chỉ Vương Khải đưa, tìm được nhà của nguyên chủ.

Đó là một khu chung cư cũ, tầng thượng có gác xép và một sân thượng lớn, được trang trí rất ấm cúng.

Tô Nhiên vừa tắm rửa xong, chuẩn bị đi ngủ thì bị Vương Khải gọi đi gấp gáp.

Nhà Tôn Minh Viễn ở khu biệt thự ngoại ô, là một căn biệt thự độc lập.

Lúc này, Tôn Minh Viễn mặc đồ ngủ, nhìn đám người trước cửa, vẻ mặt có chút không vui, đặc biệt là khi nhìn thấy thằng em họ ngốc nghếch của mình, trên mặt càng lộ rõ vẻ chán ghét.

"Tôn Lâm, sao cậu lại đến đây, các người định làm gì?"

Vương Khải tiến lên xuất trình giấy tờ: "Chào anh, tôi là Vương Khải thuộc đội cảnh sát hình sự, có một vụ án mạng muốn tìm anh để tìm hiểu tình hình, có tiện vào trong nói chuyện không?"

Đáy mắt Tôn Minh Viễn thoáng qua một tia hoảng loạn, nhưng sắc mặt vẫn bình tĩnh: "Đương nhiên là được, tôi là một công dân tốt tuân thủ pháp luật, phối hợp với cảnh sát phá án là việc tôi nên làm, mời vào."




Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com