Tô Nhiên gật đầu: "Bỏ chữ 'không lẽ' đi, chính là bị mượn thọ rồi."
Đinh Việt An kinh hãi nhìn Tô Nhiên, Tiết Nam trên giường thì vẻ mặt ngơ ngác, nhìn người này, nhìn người kia, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở Đinh Việt An.
"An Tử, bố mẹ họ đang nói gì thế, sao tớ chẳng hiểu gì cả."
Đinh Việt An đưa ngón tay lên môi, làm động tác im lặng, nhỏ giọng nói với cậu ấy: "Suỵt, đừng nói chuyện, lát nữa tớ sẽ kể chi tiết cho cậu nghe."
Tiết Nam ngơ ngác gật đầu.
Vương Mai bị lời của Tô Nhiên dọa sợ, nắm c.h.ặ.t t.a.y con trai: "Nặng, nặng đến thế sao? Vậy con trai tôi…"
"Yên tâm, cậu ấy không c.h.ế.t được đâu."
Vương Mai thở phào nhẹ nhõm, rồi lại nghe Tô Nhiên hỏi.
"Trong gia tộc các vị có người già nào tuổi rất cao không?"
Tiết Thuận hỏi: "Người trong làng có tính không?"
Tô Nhiên lắc đầu: "Không tính, chỉ tính huyết thống thôi."
Tô Nhiên nói vậy, mọi người không hiểu, nhưng vẫn nghiêm túc suy nghĩ.
Ông cụ Tiết nghĩ hồi lâu, mình bảy mươi, anh cả anh hai cũng đều hơn bảy mươi tuổi, đã được coi là già rồi. Ồ, đúng rồi, mình còn có một người chú họ, chín mươi tuổi rồi.
"Tôi có một người chú họ là người lớn tuổi nhất, chín mươi tuổi rồi."
Tô Nhiên lắc đầu: "Không phải ông ấy, người đó tuổi chắc phải hơn trăm rồi."
Ông cụ Tiết nghĩ nát óc cũng không ra ai trong gia tộc lớn tuổi đến vậy.
Một ngày tốt lành
Tô Nhiên nói rất chắc chắn, bảo họ suy nghĩ kỹ lại.
Cả nhà đếm theo vai vế hồi lâu, vẫn không nghĩ ra ai như vậy.
Bất đắc dĩ, ông cụ Tiết gọi điện cho anh cả, nói qua tình hình.
Tiết Lão Đại cũng nghĩ hồi lâu, rồi đột nhiên nhớ ra một người: "Chú Ba, nhà mình có một bà cô, hình như tuổi vừa đúng một trăm."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Bà cô?" Ông cụ Tiết ngơ ngác.
Tiết Lão Đại nói: "Chính là mẹ của Đại Phong đấy, chú nghĩ lại xem."
Ông cụ Tiết nhíu mày suy nghĩ, quả thực có một người như vậy, nhưng vì có mâu thuẫn nên nhiều năm rồi không liên lạc.
Suy nghĩ kỹ lại, đó là bà cô của mình, tự nhiên cũng là người có huyết thống rồi.
Nói ra thì, đó là chuyện bốn năm mươi năm trước. Anh họ Đại Phong cũng là người khổ mệnh, có một đứa con trai, nuôi nấng như vàng như ngọc đến bảy tuổi thì không may qua đời.
Hai vợ chồng đau khổ tột cùng, sống những ngày tháng vật vờ.
Sau đó một ngày, không biết làm sao, Đại Phong đột nhiên nói với người trong họ, muốn cắt đứt quan hệ với mẹ mình, còn bảo người trong họ tránh xa mẹ anh ta ra.
Mọi người chỉ nghĩ là hai mẹ con có mâu thuẫn lần lượt khuyên giải.
Kết quả ngày hôm sau, trước mặt rất nhiều người trong họ, Đại Phong để lại cho mẹ một khoản tiền phụng dưỡng, rồi cùng vợ kiên quyết rời đi, từ đó về sau không bao giờ liên lạc với mẹ nữa.
Mấy năm sau, mẹ ông ta cũng chuyển đi nơi khác ở, mọi người cũng không còn gặp bà ta nữa.
Ông cụ Tiết hỏi anh cả: "Bà cô ấy không phải c.h.ế.t rồi sao?"
"Chưa chết, mấy hôm trước còn có người thấy bà ấy về."
Cúp điện thoại, ông cụ Tiết nhìn Tô Nhiên. Ông bật loa ngoài, nên lời nói Tô Nhiên tự nhiên cũng nghe thấy.
Tô Nhiên gật đầu: "Chắc là bà ta rồi, có tìm được bà ta không?"
Ông cụ Tiết nhíu mày: "Ông không biết bà ta ở đâu, nhưng trước kia ông từng gặp anh họ Đại Phong, biết ông ấy còn có một đứa con trai út, có lẽ có thể liên lạc được với con trai út của ông ấy."
"Được, vậy liên lạc với chú ta đi." Tô Nhiên đồng ý: "Muốn dùng tà thuật để mượn tuổi thọ, nhất định phải có hai điều kiện.
Thứ nhất, phải có ngày sinh tháng đẻ của người bị mượn tuổi thọ.
Cách này tuy cũng có thể thành công, nhưng không phải lấy hết toàn bộ số mệnh còn lại của người bị mượn cho mình, mà chỉ có thể kéo dài tuổi thọ thêm một năm rưỡi.
Thứ hai, ngoài ngày sinh tháng đẻ, nếu còn có đồ vật của người bị mượn tuổi thọ, ví dụ như tóc, móng tay, quần áo lót, v.v., thì cách này sẽ mượn được tuổi thọ nhiều hơn rất nhiều so với cách thứ nhất, có thể được khoảng vài năm.
Nói chung, việc mượn tuổi thọ ngoài những điều kiện vừa nói, còn một điểm nữa đó là quan hệ huyết thống càng gần thì hiệu quả càng tốt."