Livestream Đoán Mệnh: Dám Chọc Tôi? Đóng Cửa, Thả Quỷ!

Chương 31



Ông cụ Tiết căm hận gật đầu: "Vậy ngày mai chúng ta về quê xem sao, nếu có người thấy bà ta về làng, biết đâu lại đang ở trong nhà cũ."

Ông cụ Tiết phải mất một hồi mới liên lạc được với con trai út của Đại Phong.

Dù sao đó cũng là nhà cũ của người ta, mình tự ý đến không tiện, vẫn phải gọi chú ta đi cùng mới được.

Đinh Việt An hôm nay bị kích động hơi nhiều, không muốn về ký túc xá, tạm thời ở lại phòng bệnh, một là để chăm sóc Tiết Nam, hai là có người bầu bạn, trong lòng cũng yên tâm hơn.

Ông cụ Tiết muốn tiễn Tô Nhiên, nhưng bị cô từ chối. Tô Nhiên muốn đi dạo về, tiện thể vận động gân cốt.

Khi đi đến cổng bệnh viện, Tô Nhiên gặp một người đàn ông mặc vest lịch lãm.

Người đàn ông nhìn thấy cô, lập tức nhíu mày: "Cô lại theo đến tận đây rồi! Tôi nói với cô đã đủ rõ ràng rồi, chúng ta đã kết thúc, đừng đến làm phiền tôi nữa."

Tô Nhiên: "?"

Đầu óc tên này có vấn đề à?

"Thằng cha nào đây?"

Tô Nhiên lườm anh ta một cái, rồi quay đầu bỏ đi.

"Cô nói gì?" Người đàn ông dùng sức nắm lấy cổ tay cô, đau đến mức Tô Nhiên kêu "ré" một tiếng: "Tô Mạt Mạt, cô lại dám chửi tôi?"

Có thể gọi được tên của nguyên chủ, chắc là quen biết. Vì vậy, ngay khoảnh khắc người đàn ông nắm lấy tay mình, Tô Nhiên đã dò xét ký ức của anh ta.

Tô Nhiên cũng đã từng thử dò xét ký ức của nguyên chủ, nhưng chỉ thấy một mảng sương mù mờ mịt, không tìm ra được gì cả.

Vì vậy, chỉ có thể tìm từ những người quen thuộc của cô ấy.

Lần dò xét này, mặt Tô Nhiên nhăn lại như vừa ăn phải thứ gì đó khó chịu.

Hay thật, hóa ra là một tên khốn nạn!

Người đàn ông này tên là Hứa Nhất Minh, hơn nguyên chủ ba tuổi, là hàng xóm của nguyên chủ.

Hai người cũng có thể coi là thanh mai trúc mã.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Thời đại học, bố mẹ Tô Mạt Mạt qua đời vì tai nạn xe cộ, Hứa Nhất Minh đã hết lòng chăm sóc, hai người cứ thế tự nhiên đến với nhau.

Sau khi tốt nghiệp, Hứa Nhất Minh luôn muốn tự mình khởi nghiệp, không biết đã thất bại bao nhiêu lần, ngay cả số tiền bồi thường do bố mẹ Tô Mạt Mạt để lại cũng đã tiêu sạch.

Sau này, anh ta còn dựa vào việc Tô Mạt Mạt đi làm để nuôi sống.

Một tháng trước, Hứa Nhất Minh đột nhiên bị phát hiện là con trai ruột thất lạc nhiều năm của một nhà tài phiệt, thân phận bỗng chốc biến thành phú nhị đại.

Có tiền rồi, Hứa Nhất Minh lập tức trở mặt, ruồng bỏ Tô Mạt Mạt và bố mẹ nuôi đã nuôi nấng anh ta hơn hai mươi năm, quay sang cặp kè với một tiểu thư nhà giàu.

Bố mẹ nuôi đau khổ tột cùng, bán nhà rồi chuyển về quê.

Tô Mạt Mạt không chịu nổi cú sốc này, đã nhiều lần tìm đến Hứa Nhất Minh.

Cô tiểu thư nhà giàu kia ghen tức, đã cho người bắt cóc Tô Mạt Mạt, muốn bán cô đến một vùng núi hẻo lánh.

May mà Tô Mạt Mạt vẫn còn chút đầu óc, cô trước tiên giả vờ ngoan ngoãn nghe lời để lừa bọn bắt cóc, rồi nhân chúng không để ý, lén lút trốn thoát.

Kết quả, vô tình rơi xuống cống thoát nước, bị kẹt c.h.ế.t ở trong đó.

Chuyện bắt cóc này mà nói Hứa Nhất Minh hoàn toàn không biết gì, thì đến ma cũng không tin.

Tô Nhiên lạnh lùng nhìn người đàn ông trước mặt, đã dùng thân xác của người ta, thì cũng nên làm chút gì đó cho cô ấy.

Thấy Tô Nhiên nhăn mặt, sắc mặt người đàn ông hơi dịu lại, buông tay ra: "Tôi biết là tôi có lỗi với cô, vẫn là câu nói đó, tôi cho cô một triệu, sau này chúng ta không còn nợ nần gì nhau nữa. Khi nào cô nghĩ thông suốt thì đến tìm tôi, tôi sẽ đưa tiền cho cô."

Tô Nhiên đang định ra tay thì dừng lại, một triệu? Không lấy thì phí.

"Được, đưa ngay bây giờ."

"Hả?"

Một ngày tốt lành

Hứa Nhất Minh sững sờ, có chút không dám tin vào những gì mình vừa nghe. Trước kia đưa tiền cho cô, cô sống c.h.ế.t không nhận, bây giờ thì sao đây?

Dục cầm cố túng (Muốn bắt thì phải thả) sao?

"Tô Mạt Mạt, đừng tưởng giở trò thì tôi sẽ quay lại với cô, không thể nào đâu. Chúng ta đã không còn cùng một thế giới nữa rồi. Vợ của nhà họ Hứa chúng tôi chỉ có thể là tiểu thư nhà giàu, cô ngay cả tư cách bước vào cửa nhà họ Hứa cũng không có."




Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com