Tiết Thuận cũng cẩn thận cất vào túi quần có khóa kéo, rồi kéo khóa lại.
Tiết Quý chưa từng gặp Tô Nhiên, tuy ông cụ Tiết giới thiệu là một vị đại sư rất lợi hại, nhưng trong lòng ông vẫn nửa tin nửa ngờ, cũng không mấy để ý đến lá bùa Tô Nhiên đưa cho, tiện tay nhét vào ốp điện thoại.
Tiết Quý là con trai út của chú Đại Phong, năm nay năm mươi tuổi.
Biết được lý do hôm nay họ về quê, sau một hồi suy nghĩ, Tiết Quý kể ra một câu chuyện cũ không ai biết.
Chuyện này phải kể từ mấy chục năm trước. Một đêm nọ, bố Tiết Quý là Đại Phong khát nước, liền dậy muốn uống chút nước, mở cửa ra thì thấy mẹ mình đang quỳ trước cửa phòng ngủ của ông mà khấu đầu.
Đại Phong dù có không hiểu đến mấy cũng biết, bậc trưởng bối khấu đầu cho bậc tiểu bối, thì bậc tiểu bối sẽ bị tổn thọ.
Ông lập tức cãi nhau một trận to với mẹ, sau đó mẹ ông không còn khấu đầu với họ nữa, Đại Phong tưởng chuyện cứ thế là qua.
Nửa năm sau, đứa con trai bảy tuổi của ông trèo lên đống rơm chơi, kết quả đống rơm bị lật, đứa bé bị đè dưới đống rơm c.h.ế.t ngạt.
Hai vợ chồng Đại Phong đau khổ tột cùng, lại phát hiện mái tóc vốn đã hoa râm của mẹ đột nhiên đen lại, nếp nhăn trên mặt cũng biến mất, cả người trẻ ra cả chục tuổi.
Đại Phong cảm thấy kỳ lạ, lúc cãi nhau với mẹ thì phát hiện trên cổ bà ta đeo một miếng ngọc bội màu đen, trên đó dường như có khắc chữ.
Đại Phong giật lấy miếng ngọc bội, nhìn kỹ thì kinh ngạc vô cùng, trên đó rõ ràng khắc ngày sinh tháng đẻ của con trai ông.
Đại Phong như rơi xuống hầm băng, chất vấn mẹ, cái c.h.ế.t của con trai có liên quan đến bà ta không.
Mẹ ông lại như phát điên, giằng lấy miếng ngọc bội, rồi chỉ vào mặt ông mà chửi.
Cả đời Đại Phong không thể quên được những lời mẹ ông nói: "Thì sao chứ, mày là do tao sinh ra, mạng của chúng mày đều là do tao cho, bây giờ tao chỉ lấy lại thôi, có vấn đề gì sao?"
Biết được nguyên nhân cái c.h.ế.t của con trai, hai vợ chồng ôm nhau khóc suốt một đêm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Sau đó, Đại Phong và vợ chuyển đi nơi khác ở, từ đó về sau cắt đứt liên lạc với mẹ.
Mấy năm sau, hai vợ chồng già sinh được đứa con trai út là Tiết Quý.
Lúc Tiết Quý bốn tuổi, bố chú ấy là Đại Phong qua đời vì tai nạn.
Năm chú ấy hai mươi tuổi, mẹ chú ấy cũng qua đời vì bệnh ung thư.
Có lẽ bà cụ không biết đến sự tồn tại của Tiết Quý, nên chú ấy vẫn sống bình an cho đến tận bây giờ.
Nói xong, Tiết Quý thở dài một hơi: "Những chuyện này đều là do mẹ tôi lúc lâm chung kể lại. Bà ấy luôn cảm thấy cái c.h.ế.t của bố và bệnh tình của mình đều có liên quan đến bà nội, nên dặn tôi dù thế nào cũng không được về quê, cũng không được liên lạc với người trong làng.
Đối với chuyện mượn mệnh này, tôi vẫn luôn không tin lắm, nhiều năm trôi qua chuyện này cũng dần phai nhạt.
Bao nhiêu năm nay tôi chưa từng về làng, cũng không biết trong làng xảy ra chuyện gì. Hôm qua lúc các vị tìm đến tôi, tôi lập tức nhớ lại chuyện này.
… Haizz, hy vọng là tôi nghĩ nhiều thôi."
Ông cụ Tiết nghe xong những lời này, tức giận chửi ầm lên, tay còn khoa chân múa tay, chỉ muốn tự tay bóp c.h.ế.t bà già này: "Cái thứ mẹ khốn nạn gì thế này, hổ dữ còn không ăn thịt con nhưng bà ta lại dám mượn tuổi thọ của cháu ruột, đúng là đồ súc sinh, hại hết người nhà mình rồi lại đi hại người khác, sao ông trời không đánh c.h.ế.t bà ta đi?"
Trong mắt Tô Nhiên lóe lên vẻ sắc lẹm, nhưng giọng nói lại rất bình thản: "Không sao, trời không thu bà ta, cháu thu."
Tiết Thuận cũng vô cùng tức giận, vì đang lái xe nên không dám có hành động gì lớn, chỉ có thể theo bố chửi mấy câu.
Một ngày tốt lành
Tiết Quý xấu hổ vô cùng, dù sao đó cũng là bà nội của mình, làm ra chuyện như vậy, cũng cảm thấy không còn mặt mũi nào nhìn ai.
Tô Nhiên nhận ra sự không tự nhiên của chú ấy: "Oan có đầu nợ có chủ, chuyện này không liên quan đến chú, chú không cần phải tự trách."