Chủ yếu là nhìn cái dáng vẻ hùng hổ của cô ấy hôm nay, không đưa tiền chắc mình cũng phải chịu thiệt thòi.
Trong lòng nghĩ vậy, Hứa Nhất Minh cố nén đau, moi séc ra viết.
Tô Nhiên hài lòng nhận lấy tấm séc, trước khi đi không quên nói thêm: "Số tiền này không phải tự dưng mà lấy, là để trả lại số tiền trước kia anh đã tiêu của Tô Mạt Mạt, và cả tiền bồi thường tổn thất tinh thần cho Tô Mạt Mạt nữa. Dù sao thì yêu một người như anh cũng đủ khiến người ta ghê tởm cả đời rồi."
"Không bao giờ gặp lại, đồ ngu ngốc!"
Tô Nhiên vui vẻ vẫy tay: "Đúng rồi, sau này nếu có gặp tôi, nhớ che mặt lại, nếu không tôi gặp anh một lần đánh anh một lần."
Nói xong, Tô Nhiên tát anh ta một cái: "Tránh ra, chó khôn không cản đường."
Rồi thản nhiên rời đi.
Đương nhiên, Tô Nhiên sẽ không để anh ta dễ dàng như vậy, trước khi đi còn tặng cho Hứa Nhất Minh một món quà nhỏ – bùa xui xẻo.
Hứa Nhất Minh, Lương tiểu thư, các người đã hại c.h.ế.t Tô Mạt Mạt, mối thù này tôi, Tô Nhiên, sẽ thay cô ấy đòi lại.
Nhưng g.i.ế.c c.h.ế.t họ ngay thì quá dễ dàng rồi, phải khiến họ phải chịu đựng tất cả những đau khổ mà họ đã gây ra cho nguyên chủ thì mới có thể để họ c.h.ế.t được.
Nghĩ đến nguyên chủ, Tô Nhiên cũng thấy không đáng cho cô ấy.
Điều kiện gia đình bố mẹ nuôi của Hứa Nhất Minh không tốt, sau khi tốt nghiệp anh ta sĩ diện, khoác lác với bố mẹ nuôi, nói mình đang làm việc lớn, không xin họ một đồng nào.
Một ngày tốt lành
Nhưng anh ta lại không có việc làm, còn muốn ăn mặc sang trọng, những chi phí này đều do Tô Mạt Mạt chu cấp, cuối cùng ngay cả sáu mươi vạn tiền bồi thường của bố mẹ cũng bị anh ta phung phí hết, đòi anh ta hai triệu cũng không nhiều.
"Cô… cô…"
Nhìn Tô Nhiên rời đi, Hứa Nhất Minh tức đến đầu óc ong ong, hắn tức tối chỉ vào bóng lưng Tô Nhiên "cô" mãi không thôi.
Con đàn bà chua ngoa này, chia tay quả nhiên là quyết định sáng suốt.
Tức giận vung tay, Hứa Nhất Minh quay đầu định đi vào bệnh viện, kết quả lại chân trái vấp chân phải, "bịch" một tiếng ngã sấp mặt, mũi cũng chảy cả máu.
Hứa Nhất Minh bò dậy, quay người về phía Tô Nhiên rời đi chửi lớn: "Tô Mạt Mạt, đồ sao chổi nhà cô, gặp cô là không có chuyện gì tốt đẹp!"
Tức giận không có chỗ xả, Hứa Nhất Minh quay đầu nhìn thấy thùng rác bên cạnh, hùng hổ đi tới đá một cái, thùng rác bị hắn đá đổ, rác bên trong văng tung tóe ra đất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Xì~"
Hứa Nhất Minh đá đau điếng ngón chân cái, nhăn mặt nhảy tưng tưng bằng một chân, dẫm phải túi ni lông, trượt chân ngã ngửa ra sau.
Phía sau, một cây kim đen kịt kẹp trong đống rác, đang sáng loáng chờ đợi hắn.
"A!!!"
Tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp bệnh viện.
Hứa Nhất Minh rú lên một tiếng, cây kim cắm trên m.ô.n.g đã ngập hoàn toàn vào m.ô.n.g hắn, chỉ còn lại phần cán màu đen.
Tiếng kêu la thảm thiết kinh động đến y tá và bác sĩ trực ban, mấy người vội vàng chạy về phía Hứa Nhất Minh.
Khi chạy đến trước mặt Hứa Nhất Minh, vị bác sĩ đi đầu dẫm phải rác vương vãi, trượt chân, thuận thế lao về phía Hứa Nhất Minh.
"A!!!"
Tiếng kêu thảm thiết lại vang lên, Hứa Nhất Minh đau đến mức cảm thấy m.ô.n.g không còn là của mình nữa.
…
Trên đường về, Tô Nhiên mua một ít giấy vàng, chu sa, về đến nhà liền thức trắng đêm vẽ không ít bùa chú.
Thuật mượn thọ của Tiết Nam không thành công, đối phương chắc chắn sẽ không chịu bỏ qua, hoặc là sẽ đi tìm người khác, hoặc là nghĩ cách khác.
Vì vậy, nhất định phải nhanh chóng tìm ra kẻ làm phép, đến lúc đó khó tránh khỏi có giao đấu, vẽ thêm nhiều bùa, có chuẩn bị thì không lo.
Sáng sớm hôm sau, Tiết Thuận lái xe, chở ông cụ Tiết và Tô Nhiên, đi đón con trai út của Đại Phong là Tiết Quý. Bốn người không ngừng nghỉ chạy về quê.
Quê của ông cụ Tiết ở làng họ Tiết, thuộc thành phố bên cạnh, cách thành phố Kim Giang không xa lắm, khoảng hơn một tiếng đi xe.
Tô Nhiên lấy ra ba lá bùa bình an, gấp thành hình tam giác, lần lượt đưa cho họ, và dặn họ cất kỹ vào người.
"Cảm ơn tiểu Tô đại sư." Ông cụ Tiết như nhận được báu vật, vô cùng trân trọng cất vào túi áo trong.