Hoa Sơn Tiểu Mật Phong cười ngượng nghịu: "Không có, hai con cá đó bị tôi dọa chạy mất rồi. Một lúc sau thì có cá cắn câu.
Mà còn là con cá lớn nữa chứ, con cá đó khỏe lắm. Bố vợ tôi vật lộn với nó cả buổi mới kéo lên được. Tôi định lấy vợt giúp, kết quả đứng không vững ngã nhào xuống sông, tiện tay kéo cả bố vợ tôi xuống sông luôn.
May mà có người đi qua cứu cả hai chúng tôi.
Bố vợ tôi cũng tốt tính lắm.
Sau khi lên bờ, ông không hề trách móc một câu nào, cũng không đổ lỗi cho tôi. Về đến nhà thì vợ tôi không tha cho tôi đâu, chửi cho tôi một trận tơi bời."
"Hôm nay tôi lại rủ bố vợ đi câu cá, ông ấy sống c.h.ế.t không đi, còn nói với tôi: 'Bố chỉ có một đứa con gái là Tiểu Manh thôi, tài sản sớm muộn gì cũng là của các con, con đừng vội quá, để bố sống thêm vài năm nữa.' Các người nghe xem, coi tôi là loại người gì chứ?"
Nói xong, anh ta còn tỏ ra hơi ấm ức.
Bình luận toàn là ha ha ha ha.
[Ha ha ha ha ha, cười muốn ói luôn…]
[Ha ha ha ha ha ha ha, cười c.h.ế.t mất, anh câu cá kiểu này, tốn bố vợ quá đi…]
[Bố vợ: Đây đâu phải câu cá? Đây là muốn lấy mạng tôi mà!]
[Anh bạn, câu cá gì thế, còn phải dùng bố vợ làm mồi à?
[Con rể: Bố ơi, đi câu cá không? Bố vợ: Không đi, tôi còn muốn sống thêm vài năm nữa.]
Tô Nhiên nghe mà cũng thấy buồn cười, hỏi ngược lại anh ta: "Dạo này anh liên tiếp gặp chuyện, không nghĩ xem tại sao à?"
Hoa Sơn Tiểu Mật Phong không mấy để ý: "Còn tại sao nữa? Xui xẻo thôi, còn có gì nữa."
Nói xong lại đột nhiên căng thẳng: "Không phải thật sự có chuyện gì đấy chứ?"
Một ngày tốt lành
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tô Nhiên gật đầu: "Ấn đường của anh tối sầm, ẩn hiện âm khí, là bị ma ám rồi."
Lời này, dọa Hoa Sơn Tiểu Mật Phong mặt mày tái mét. Anh ta "vụt" một cái đứng dậy, đứng không vững lại ngã trở lại ghế: "Cô, cô đừng dọa tôi. Tự dưng, tôi cũng không đến nghĩa địa, cũng không hại ai, sao lại bị ma ám được?"
Tô Nhiên bấm ngón tay tính toán: "Vì anh đi tiểu bậy."
"Hả?!"
Hoa Sơn Tiểu Mật Phong ngây người.
Bình luận:
[Ha ha, streamer cứ bịa đi, còn nói đi tiểu bậy bị ma ám, bước tiếp theo là bỏ tiền ra giải hạn chứ gì.]
[Đây là chuyện vô lý nhất tôi nghe được hôm nay.]
[Anh bạn, đừng nghe cô ta nói bậy, chắc chắn cô ta muốn lừa tiền anh đấy.]
Hoa Sơn Tiểu Mật Phong ngẩn người một lúc, sau khi chắc chắn mình không nghe nhầm, liền thở phào nhẹ nhõm: "Không thể nào, tôi cũng là người có văn hóa, không đi tiểu bậy đâu. Hơn nữa, đi tiểu bậy mà bị ma ám, chẳng lẽ tôi tè vào người ma à?"
"Không tè vào người ma, nhưng cũng gần như vậy."
Tô Nhiên cười, tiếp tục nói: "Hôm mùng một, anh uống say rồi đi tiểu ven đường. Trùng hợp là, bên cạnh có người vừa mới đốt giấy tiền xong, người đốt giấy tiền đó có việc gấp, giấy chưa cháy hết đã đi rồi.
Người thân đã khuất của người đó đang vui vẻ nhận đồ thì bị anh một bãi nước tiểu dập tắt, đổi lại là anh có tức không?
Vì vậy, con ma đó trong lòng có oán khí, vẫn luôn ám theo anh. Nhưng mà, coi như nó vẫn còn chút thiện tâm, chỉ làm anh chịu chút khổ sở, chứ không thật sự muốn lấy mạng anh. Cho nên mấy ngày nay anh mới xui xẻo như vậy."
Hoa Sơn Tiểu Mật Phong hoảng sợ. Hôm mùng một quả thực anh có đi uống rượu với bạn bè, lúc đó uống hơi nhiều, loáng thoáng nhớ hình như có chuyện như vậy, lúc đó anh không để ý, sau này cũng nhanh chóng quên mất.
Anh ta kinh hãi nhìn quanh, giọng nói có chút run rẩy hỏi: "Vậy, vậy làm sao bây giờ, làm sao để nó đi?"
Tô Nhiên: "Đơn giản thôi, anh đến chỗ đốt giấy tiền đó, ở hướng Đông Nam thắp một ngọn nến, đốt thêm nhiều giấy tiền vàng mã các thứ cho nó, thành tâm thành ý xin lỗi. Nếu ngọn nến không tắt, thì nó đã tha thứ cho anh rồi. Nếu tắt, thì là chưa tha thứ, anh lại quay lại tìm tôi."
Hoa Sơn Tiểu Mật Phong không chắc chắn hỏi: "Như vậy là được rồi sao?"