Tô Nhiên gật đầu: "Ừm, không phải chuyện gì to tát, chỉ là chút mâu thuẫn nhỏ, xin lỗi một tiếng là được rồi, nhà ai mà chẳng có đứa trẻ không hiểu chuyện."
Hoa Sơn Tiểu Mật Phong: "…", ở tuổi này của tôi, ngoài mẹ tôi ra, cô là người đầu tiên coi tôi như trẻ con đấy.
Một ngày tốt lành
"Được, tôi đi ngay đây." Hoa Sơn Tiểu Mật Phong nhanh chóng thoát khỏi livestream.
Sau khi thoát khỏi livestream, Hoa Sơn Tiểu Mật Phong không thể đợi thêm một phút nào nữa, lập tức chống nạng đi mua vàng mã, nhang đèn đồ cúng, rồi cà nhắc đi đến chỗ đã từng đi tiểu bậy.
Đồ cúng được bày ra, vàng mã được đốt lên, Hoa Sơn Tiểu Mật Phong không ngừng xin lỗi. Tro nhang đang cháy trên mặt đất đột nhiên xoáy tròn như một cơn lốc bao quanh anh ta, nhiệt độ xung quanh giảm mạnh.
Mơ hồ, anh ta như nghe thấy một ông lão đang nói: "Thằng nhóc thối, lần này tha cho mày, sau này nếu còn tè bậy nữa, tao sẽ cắt cái của quý của mày đi!"
"Không dám, không dám, con không dám nữa đâu!" Hoa Sơn Tiểu Mật Phong sợ đến mức quỳ rạp xuống đất run lẩy bẩy.
Cùng với một tiếng hừ lạnh, tro nhang rơi xuống, mọi thứ trở lại bình thường, cảm giác lạnh lẽo trên người anh ta cũng biến mất.
Hoa Sơn Tiểu Mật Phong kiệt sức ngã sõng soài trên đất, thở phào một hơi dài, xem ra, chắc là không sao nữa rồi.
…
Đối với những gì Hoa Sơn Tiểu Mật Phong gặp phải, khu bình luận có người tin, có người nói Tô Nhiên lừa đảo, có người thấy buồn cười, tóm lại là một phen náo nhiệt.
Tô Nhiên không để ý đến những bình luận linh tinh trên màn hình, tiếp tục nói: "Xem tướng bói quẻ, một quẻ năm trăm, không đúng không lấy tiền."
Rất nhanh, lại có người thứ hai kết nối, đối phương có nick name là Hạnh Phúc Bảo Bảo, là một phụ nữ mang thai, bụng đã to lắm rồi, xem ra sắp đến ngày sinh.
Khuôn mặt cô nở rộ như hoa, đôi môi khẽ cong lên, lộ ra một nụ cười ngọt ngào. Đôi mắt cô lấp lánh ánh hạnh phúc, như thể cả thế giới đều chìm đắm trong hạnh phúc của cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hạnh Phúc Bảo Bảo nhẹ nhàng vuốt ve bụng bầu, quan sát Tô Nhiên một lúc: "Cô đã nói rồi đấy nhé, không đúng không lấy tiền, không được ăn gian đâu."
Tô Nhiên gật đầu: "Nếu xem không đúng, tôi sẽ trả lại tiền cho cô."
Cô ấy hài lòng gật đầu, tặng quà: "Vậy xem giúp tôi xem tôi mang thai con trai hay con gái?"
Tô Nhiên liếc nhìn bụng cô, mày nhíu chặt, tay bấm đốt tính toán, mọi nhân quả của đối phương hiện ra rõ mồn một.
Sau khi đã hiểu rõ, Tô Nhiên nói: "Ngày dự sinh của cô là ba ngày nữa, nói cũng không sao, là một bé trai."
Hạnh Phúc Bảo Bảo vuốt ve bụng, cười hiền hậu: "Trước kia mẹ chồng tôi có nhờ người xem rồi, cũng nói là con trai, ngày dự sinh đúng là ba ngày nữa. Nghe nói sinh thường sẽ bị mất dáng, tôi muốn sinh mổ, cô xem giúp tôi một giờ tốt."
Tô Nhiên không trả lời, mà hỏi ngược lại: "Bây giờ trong nhà cô có ai không?"
"Không có ai, chồng tôi và mẹ chồng tôi đi chợ rồi, ở nhà chỉ có một mình tôi thôi."
Tô Nhiên liếc nhìn chiếc vòng tay cô đang đeo, nhíu mày hỏi: "Chiếc vòng vàng cô đeo trên tay là ai tặng vậy?"
Hạnh Phúc Bảo Bảo cười vui vẻ: "Đây là sau khi tôi mang thai, mẹ chồng tôi tặng, nói là cảm ơn tôi đã nối dõi tông đường cho nhà họ, mẹ chồng tôi đối xử với tôi rất tốt."
"Sau khi cô mang thai, mẹ chồng cô có phải chăm sóc cô rất tốt không?"
"Đúng vậy, từ khi tôi mang thai, mẹ chồng không cho tôi làm bất cứ việc gì, ngày nào cũng nghĩ ra đủ món ngon cho tôi ăn. Gặp được một người mẹ chồng tốt như vậy, tôi rất mãn nguyện."
Tô Nhiên lại hỏi: "Vậy còn chồng cô thì sao? Có đối xử tốt với cô không?"
Hạnh Phúc Bảo Bảo nghe vậy vẻ mặt đầy hạnh phúc, nụ cười càng thêm rạng rỡ: "Anh ấy đối xử với tôi đương nhiên càng tốt hơn nữa. Tôi nói muốn ăn gì, dù là mấy giờ đêm, dù có xa đến mấy, anh ấy cũng đi mua cho tôi ngay. Sau này khi tôi mang thai lớn hơn, chân tay sưng phù đau nhức, ngày nào anh ấy đi làm về cũng giúp tôi đ.ấ.m bóp chân tay, đối xử với tôi vô cùng dịu dàng chu đáo, cô nói có tốt không?"