Livestream Đoán Mệnh: Dám Chọc Tôi? Đóng Cửa, Thả Quỷ!

Chương 5



Vì là nước bùn nên những thứ bị ướt không thể bán được nữa, thiệt hại ít nhất cũng cả chục vạn.

Ông chủ quán trà sữa không kịp né, bị nước xối cho một trận lạnh thấu xương, nhưng không những không tức giận mà còn cười toe toét. Nhìn kỹ, trên răng ông còn dính cả hạt cát nhỏ.

Quán trà sữa của ông ở gần nhất, nếu không đóng cửa, chắc chắn đồ đạc thiết bị bên trong đều bị ướt sũng. Kể cả thiết bị có thể khử trùng được thì e rằng trong thời gian ngắn khách hàng cũng không dám đến nữa.

Cô gái hôm qua quả thực đã giúp ông tránh được một tổn thất không nhỏ.

Ông chủ quán trà sữa mừng rỡ như muốn nhảy cẫng lên trong lòng, chỉ thiếu điều đốt pháo ăn mừng.

Đương nhiên, ông không dám đốt.

Bởi vì ánh mắt của chủ cửa hàng bên cạnh nhìn ông, ai oán đến mức nào thì ai oán đến mức đó.

Buổi tối, Tô Nhiên với một trăm tệ "kếch xù" trong người, leo lên cành cây ngủ.

Một ngày tốt lành

Ngày hôm sau tỉnh dậy, cô lại đi tìm đồ ăn ngon lấp đầy bụng. Không biết tính toán chi li, cô chỉ sống sung sướng được hai ngày, rồi lại trở thành kẻ ăn mày.

Trước quán bánh bao.

Tô Nhiên nhìn chằm chằm những chiếc bánh bao nóng hổi bốc khói nghi ngút trước mặt, đói đến hoa mắt chóng mặt, sống mũi cay cay, vành mắt hoe đỏ. Cái cảm giác đói bụng này đã lâu lắm rồi cô chưa trải qua.

Cô hít hà một hơi thật mạnh, thơm quá đi!

Nhìn ông lão bên cạnh ăn kìa, cắn một miếng còn tứa cả nước, trông ngon miệng làm sao.

Tô Nhiên xoa xoa cái bụng đang réo ầm ĩ, thở dài một tiếng, rồi quay người định bỏ đi.

"Cô bé ơi, mua bánh bao không?" Bà chủ quán gọi Tô Nhiên đang định rời đi.

Tô Nhiên mím môi, có chút ngượng ngùng: "Cháu không có tiền ạ."

"Không sao, dì mời cháu ăn."

Bà chủ là người tốt bụng, thấy Tô Nhiên nhìn chằm chằm hồi lâu, mắt sắp tóe lửa, đoán chắc cô bé đói lắm rồi nên mới vội gọi lại.

Bà chủ nhanh chóng gói mấy chiếc bánh bao đưa cho cô.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Mắt Tô Nhiên sáng rực lên, l.i.ế.m mép, do dự một chút rồi cũng nhận lấy.

Cô cầm bánh bao cắn một miếng thật to, nói giọng ú ớ:

"Cảm ơn dì ạ!"

Bà chủ thấy cô ăn ngấu nghiến, cười hiền hậu nói: "Cháu ăn từ từ thôi, ăn đủ no thì thôi."

"Dì ơi, cảm ơn dì." Tô Nhiên cảm kích nhìn bà chủ, rồi tiếp tục ăn: "Vâng, bánh bao này ngon thật đấy."

Bà chủ múc cho Tô Nhiên một bát cháo kê: "Ăn nhân lúc còn nóng đi, không đủ dì lấy thêm cho, nào, uống miếng cháo cho ấm bụng đã."

Buổi tối ít người ăn bánh bao, bà chủ bèn sang ngồi nói chuyện phiếm với cô: "Dì thấy cháu tuổi cũng không lớn lắm, chắc là ra ngoài làm thuê phải không? Gặp chút khó khăn cũng không sao, rồi sẽ qua thôi. Dì có đứa con gái cũng trạc tuổi cháu, cũng đi làm xa. Haizz, không biết nó sống thế nào nữa. Nhìn thấy cháu dì lại nhớ đến nó, chỉ mong lúc nó gặp khó khăn cũng có người giúp một tay."

Tô Nhiên húp một ngụm cháo lớn, bụng dạ lập tức ấm hẳn lên, cảm giác như được sống lại.

"Dì ơi, nhìn tướng mạo của dì, ngũ nhạc triều củng, mặt to tròn đầy đặn, đầu mũi có thịt, cánh mũi thu vào, bản thân có thể kiếm tiền lại còn vượng phu, vượng cả mình, không bệnh không tai, đúng là người có phúc khí."

Bà chủ bị cô chọc cười: "Con bé này, nói dì mặt to phải không? Nói cứ như sáo ấy, còn biết xem bói nữa cơ à?"

Tô Nhiên gật đầu: "Vâng, xem tướng bói quẻ cháu đều biết. Mặt to là phúc, mặt tròn bảy phần tài, không giàu cũng trấn trạch, người khác muốn còn chẳng có đâu ạ."

Ông cụ ăn bánh bao bên cạnh không nhìn nổi nữa: "Ối chà, con bé này, trông thì xinh xắn đấy, sao lại đi lừa người thế hả?"

"Ông ơi, cháu lừa người khi nào ạ?"

"Con bé ranh như cháu thì biết xem cái gì, còn nói không phải lừa người?"

Tính hiếu thắng của Tô Nhiên trỗi dậy: "Cháu nói biết thì tất nhiên là biết, cháu là đệ tử đắc ý nhất của sư phụ cháu đấy."

"Sao ta lại không tin thế nhỉ, sư phụ cháu có mấy đệ tử?"

"Kệ có mấy người, dù sao cháu cũng là người giỏi nhất."

Ông cụ bị cô chọc cười: "Haha, con bé này cũng hài hước phết."

Ông cụ húp sồn sột một ngụm cháo ngô, quay sang nói với bà chủ: "Em gái này, cô cứ để nó xem, nếu đoán đúng, tiền bánh bao tôi trả thay nó. Nếu đoán sai, con bé gọi tôi hai tiếng 'ông nội', thế nào?"




Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com