"Nhưng tôi không có tiền." Tô Nhiên tiếc nuối đặt túi đồ lại quầy, "Vậy tôi không lấy nữa."
"Xin lỗi, không thể trả lại được ạ."
Ánh mắt mọi người đồng loạt đổ dồn về phía Tô Nhiên.
Tô Nhiên ngượng đến sắp khóc, sống hơn một ngàn năm rồi mà chưa bao giờ mất mặt thế này.
Một ngày tốt lành
Cô lấy hết tất cả đồ đạc trên người ra: chìa khóa, chứng minh thư, và cả cục sắt kia nữa, à, nên gọi là điện thoại.
"Hay là… cô xem cái nào đáng tiền thì cứ lấy đi."
"Cái này…"
Nhân viên phục vụ khó xử nhìn cô, đang định mở lời thì ông chủ nghe thấy động tĩnh liền đi tới. Thấy là một cô gái nhỏ, ông cũng không muốn làm khó cô.
"Vậy dùng cái điện thoại này đổi đi."
Ông chủ cầm điện thoại lên xem xét rồi lại đặt xuống, nói: "Điện thoại hỏng rồi, không mở lên được. Hay thế này đi… điện thoại đưa cho tôi, đồ cô gọi cứ mang đi, tôi đưa thêm cho cô một trăm tệ nữa, cô thấy được không?"
"Được ạ, cho ông." Tô Nhiên vội vàng gật đầu đồng ý, đẩy điện thoại về phía trước.
Nhận ra ông chủ có ý giúp đỡ mình, trước khi đi, Tô Nhiên nói với ông chủ: "Tôi không thích nợ ân tình người khác. Ông giúp tôi một lần, tôi cũng giúp ông một lần. Trưa mai, từ mười hai giờ đến một giờ, ông đóng cửa nghỉ ngơi một tiếng, nếu không ông sẽ tổn thất nặng nề. Nhớ kỹ, nhớ kỹ nhé, tin tôi đi, ông sẽ không thiệt đâu."
Ông chủ và nhân viên ngơ ngác nhìn nhau.
Ở một diễn biến khác, cậu bé đang theo ba về nhà, khi đi ngang qua một chiếc xe tải lớn chở cát đang đậu ven đường, cậu nhớ lại lời của Tô Nhiên. Sau một chút do dự, cậu níu lấy vạt áo ba, gắng sức kéo ngược lại, nhất quyết không chịu đi qua gần chiếc xe.
"Ba ơi, mau tránh ra! Chị tiên nữ nói không được đến gần, phải tránh thật xa…" Cậu nhóc mập dùng hết sức bình sinh, kéo người đàn ông lùi lại mấy bước.
"Chị tiên nữ nào?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Người cha tưởng con mình nghịch ngợm, đang định mắng mấy câu thì lốp xe tải "bụp" một tiếng, nổ tung. Chiếc xe mất thăng bằng, lập tức lật nghiêng, cát đổ tung tóe khắp nơi, vùi lấp mấy chiếc xe máy điện đang đậu gần đó.
Người đàn ông vội ôm chặt con vào lòng, bụi đất bay mù mịt khiến hai cha con không mở nổi mắt.
Một lát sau, người đàn ông nhìn cảnh tượng trước mắt, sợ đến toàn thân lạnh toát, kinh hãi không nói nên lời.
Nếu không phải con trai nghịch ngợm kéo ông lùi lại mấy bước, thì cha con họ hôm nay đã bị chôn sống rồi.
Hồi lâu sau, người đàn ông vẫn chưa hoàn hồn, bỗng nhớ lại lời con trai: "Con trai, chị tiên nữ mà con nói ở đâu? Có tìm được chị ấy nữa không?"
"Ở đằng kia ạ, chị ấy nói có thể cứu ba, rồi lấy mất que kem của con."
"Ờm… Sao nghe giống lừa đảo thế nhỉ? Con trai, con dẫn ba đi tìm cô ấy."
Hai cha con vội vàng quay lại tìm Tô Nhiên, nhưng lúc này Tô Nhiên đã đi xa rồi. Hai cha con tìm cả buổi cũng không thấy, đành tiu nghỉu ra về.
Trưa hôm sau, sắp đến mười hai giờ, ông chủ quán trà sữa lưỡng lự, cân nhắc xem có nên nghe lời cô gái kia mà đóng cửa không. Buổi trưa là thời điểm đông khách nhất, đóng cửa sẽ thiệt hại không ít, nhưng nếu không đóng, lỡ có chuyện gì thật thì sao?
Cô gái nhỏ đó ánh mắt có thần, nhìn qua đã biết là người thông minh lanh lợi, không phải kẻ tâm thần, cũng chẳng thù oán gì với mình, có lẽ cô ấy thật sự muốn giúp mình.
Nghe lời người khuyên, ăn cơm no bụng.
Suy đi tính lại, ông chủ nghiến răng, nói với nhân viên: "Thôi, nghỉ một tiếng, đúng một giờ mở cửa lại."
Sau khi đóng cửa, ông chủ xót ruột nhìn sang cửa hàng bên cạnh đang buôn bán tấp nập, trong lòng có chút hối hận, thầm tự giễu mình: Mở cửa thì chỉ có kiếm tiền, làm gì có tổn thất, đóng cửa mới có tổn thất chứ?
Haizz, mình đúng là càng sống càng thụt lùi, lại đi tin lời một con bé ranh con.
Ông đang nghĩ ngợi, ống nước ven đường đột nhiên vỡ tung, nước bùn ào ào phun thẳng vào các cửa hàng bên đường.
Quán trà sữa nhờ đóng cửa mà thoát nạn, còn siêu thị tiện lợi bên cạnh thì gặp họa. Kệ rượu t.h.u.ố.c lá đối diện cửa bị nước bùn phun trúng, dù chủ siêu thị phản ứng nhanh, vội vàng đóng cửa, nhưng nước vẫn ngập vào trong quán đến mắt cá chân, gần một nửa hàng hóa bị bùn đất làm ướt.