Livestream Đoán Mệnh: Thiên Đạo Chính Là Đệ Đệ Của Ta

Chương 227



Nói xong, cậu tiến gần đến Cố Ninh với vẻ ngoan ngoãn, không còn chút căng thẳng hay dè dặt như trước. Cố Ninh nhìn cảnh này, cảm thấy vô cùng hài lòng.

"Ê, này! Chị tôi chỉ có một đứa em trai thôi, cậu gọi chị cái gì hả?"

Cố Trạch hừ lạnh, đứng phắt dậy, ánh mắt lạnh lùng quét qua Nguyệt Ly. Sự nguy hiểm trong ánh mắt cậu ta khiến không khí trong phòng lập tức trở nên căng thẳng.

Nguyệt Ly giật mình, theo phản xạ nép sát vào Cố Ninh, bàn tay nhỏ siết chặt vạt áo cô như tìm kiếm sự che chở. Giọng cậu có chút run rẩy:

"Chị... Anh ấy đáng sợ quá..."

"A Trạch, không được vô lễ."

Giọng Cố Ninh trầm ổn, không nhanh không chậm nhưng lại mang theo một loại áp lực vô hình. Cô nhìn thẳng vào ánh mắt đang bùng lên lửa giận của Cố Trạch, lạnh nhạt nói tiếp:

"Cậu nên biết, lý do bọn họ rơi vào tình cảnh này là vì ai."

Lời này vừa thốt ra, khí thế của Cố Trạch lập tức bị đè ép xuống. Dù cậu ta không cam tâm nhưng cũng không thể phản bác. Sau vài giây trầm mặc, cậu ta nghiến răng nói:

"Được rồi, nể mặt chị, tôi tạm tha cho cậu ta."

Dù ngoài miệng nói vậy, nhưng ánh mắt Cố Trạch vẫn mang theo sự khó chịu. Trong lòng cậu ta đã âm thầm quyết định, sau này khi chị không có ở đây, nhất định phải dạy dỗ Nguyệt Ly một trận ra trò.

Cố Ninh nhìn em trai mình, hiển nhiên hiểu rõ suy nghĩ nhỏ nhen ấy. Nhưng cô không ngăn cản, bởi vì nếu muốn bắt nạt Nguyệt Ly, trước tiên phải hỏi xem chị cậu có đồng ý không đã.

Cô cũng không quên dùng chút thủ đoạn, lặng lẽ áp chế sức mạnh của Cố Trạch xuống cấp 8. Bớt đi một phần thực lực, tính khí cậu ta cũng sẽ thu liễm lại một chút.

Cô biết sớm muộn gì Cố Trạch cũng phải quay về. Ở nơi đó, cậu ta không thể cứ tùy tiện nổi nóng như thế này được. Có lẽ, sống thêm một thời gian ở nhân gian sẽ giúp cậu ta rèn giũa tính tình.

Hơn nữa, đóa hoa này là do chính Cố Trạch gieo mầm, vậy thì kết cục của nó, chỉ có thể do chính cậu ta gánh chịu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Cố Ninh búng nhẹ ngón tay. Ngay lập tức, không gian bị ngưng đọng liền khôi phục như chưa từng có gì xảy ra.

Tưởng Vân Phi cầm chai rượu trên tay, đột nhiên rùng mình một cái, vẻ mặt đầy nghi hoặc.

"Kỳ lạ thật... Sao tự nhiên có cảm giác như bị điện giật thế này? Chẳng lẽ là ảo giác?"

Sau đó, anh ta quay sang nhìn Cố Trạch, nhướn mày đầy nghi ngờ.

"Này, A Trạch, em làm gì rồi? Không phải bảo đấu rượu sao? Sao mới chút đã tìm Ninh tiểu thư cứu viện rồi?"

Các tình yêu ơi, mình có lên bộ nam chủ mới, truyện nằm trong top Qidian Trung Quốc. Mong các tình yêu ủng hộ thể loại mới nha ^^

Cố Trạch liếc nhìn anh ta, giọng điệu có chút lười biếng:

"Anh Phi, anh say rồi à? Em uống hết rồi."

"...Hả?"

Tưởng Vân Phi cúi xuống nhìn bàn rượu. Khi thấy trên bàn chỉ còn toàn chai rỗng, anh ta suýt nữa thì hét lên.

"Không thể nào! Em uống hết từ khi nào?! Trời đất ơi!"

Cố Trạch nhún vai, không thèm giải thích thêm.

Đúng lúc này, cửa phòng VIP bị đẩy ra.

Một người đàn ông trung niên bước vào, theo sau là nhân viên phục vụ mang theo một nồi điện cùng túi lớn túi nhỏ nguyên liệu tươi sống. Vừa đặt đồ xuống, ông ta vừa niềm nở nói:

"Chào quý khách, xin lỗi đã để các vị đợi lâu. Đây là dụng cụ nấu ăn và nguyên liệu tươi sống mà các vị đã yêu cầu—"

Nhưng chưa kịp nói hết câu, giọng nói lười nhác của Cố Ninh đã vang lên:

"Không cần, tôi chỉ cần cậu ấy."


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com