Livestream Đoán Mệnh: Thiên Đạo Chính Là Đệ Đệ Của Ta

Chương 294



Linh hồn thiện ác vừa hấp thụ xong một phân linh ác niệm từ An Lê, lập tức lao đến mục tiêu tiếp theo.

Ở khu vực nhà đệm hơi trẻ em, một người đàn ông ngồi co ro trên mặt đất, toàn thân run rẩy.

Không xa đó, một "con ếch" không đầu đang tiến lại gần, dáng vẻ vô cùng quái dị.

Ngay khi nó sắp chạm vào người đàn ông, một bóng xám chợt lướt qua...

Lý Nghị cảm thấy không còn động tĩnh gì nữa, anh ta run rẩy ngẩng đầu lên, toàn thân vẫn không ngừng run.

Quay đầu nhìn quanh, không thấy gì ngoài khoảng không trống rỗng.

Các tình yêu ơi, mình có lên bộ nam chủ mới, truyện nằm trong top Qidian Trung Quốc. Mong các tình yêu ủng hộ thể loại mới nha ^^

"Con ếch không đầu... đâu rồi?"

【Lại là bóng xám đó? Rốt cuộc nó là thứ gì vậy?】

【Bỏ bóng xám qua một bên đi! Tôi chỉ muốn biết Bạch Bạch đâu?! Tô Mộc đâu?! Cố Ninh đâu?! Người của bộ phận đặc biệt đâu?!】

Linh hồn thiện ác xử lý xong một con, lại nhanh chóng di chuyển đến khu tàu lửa dài.

Một chiếc tàu lửa cũ kỹ, không có người điều khiển, lại đang lao đi như điên, rượt đuổi theo một chàng trai trẻ.

Lưu Hạo chỉ muốn khóc.

"Tại sao đoàn phim không dừng lại?! Tôi suýt nữa bị cái tàu lửa này đ.â.m c.h.ế.t rồi!!"

Chưa kịp nghĩ tiếp, anh ta vấp ngã, cả người đập mạnh xuống đất.

Ngay sau đó, chiếc tàu lửa phía sau lao tới.

Anh ta hốt hoảng, theo bản năng đưa tay lên che đầu.

Nhưng không có va chạm.

Chỉ nghe một tiếng phanh gấp chói tai.

Lưu Hạo mở mắt ra, ngơ ngác nhìn chiếc tàu lửa cũ kỹ đã dừng lại ngay trước mặt mình, không nhúc nhích.

【Tôi theo dõi từ camera khác, trời ạ, lại thấy bóng xám đó!】

【Tôi cũng vậy! Nhưng mà, có vẻ bóng xám đó không có ác ý, nó đã cứu Lý Nghị và Lưu Hạo.】

【Bóng xám đó không phải người của bộ phận đặc biệt sao?】

【Cậu ngốc à? Cậu từng thấy ai nhanh như vậy chưa? Tôi tua chậm lại rồi mà vẫn không nhìn rõ nó!】

【Nghĩa là không phải người của bộ phận đặc biệt!】

【Thứ đó rốt cuộc là gì? Tò mò c.h.ế.t mất!】

【Nhưng quan trọng hơn... có ai thấy Cố Ninh, Bạch Bạch và Tô Mộc đâu không...?】

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Ở một góc khác trong công viên, Từ Du bật đèn pin, cẩn thận tiến đến điểm nhiệm vụ của mình.

Nhiệm vụ của cô là đến khu vực tàu lượn siêu tốc, đứng ở điểm xuất phát của đường ray và chụp một loạt ảnh tự sướng.

Vấn đề là... cô phải mặc một bộ váy công chúa lộng lẫy, leo lên đường ray tàu lượn mà chụp.

Chỉ tưởng tượng thôi cũng đủ khiến cô nổi da gà.

Đây là công viên bỏ hoang đã nhiều năm, ai dám chắc đường ray này còn an toàn không? Nhỡ đâu cô vừa đứng lên, đường ray sập xuống thì sao?!

Càng nghĩ, cô càng hận Tô Mộc.

"Tất cả là do con khốn đó! Rõ ràng nhiệm vụ này lẽ ra là của cô ta, tại sao lại rơi vào mình?!"

Trong lúc cô nghiến răng nghiến lợi chửi rủa, một bóng đen từ trong góc tối lặng lẽ dõi theo cô.

Nó nhìn cô rất lâu.

Sau đó, khóe môi nó nhếch lên thành một nụ cười quỷ dị.

Khoảnh khắc tiếp theo, nó hóa thành một làn sương đen, lao về phía cô như mãnh thú vồ mồi.

Từ Du chưa kịp phản ứng, làn sương đen đã bao trùm lấy cô.

Cô mở to mắt, muốn hét lên, nhưng không kịp.

Cô không có cơ hội phát ra một âm thanh nào.

Trong phòng livestream, vì trước đó Từ Du liên tục gây chuyện, không ai chú ý đến camera của cô.

Không ai phát hiện có điều gì bất thường.

Vài phút sau—

‘Từ Du’ mở mắt.

Đôi mắt trong veo của cô giờ đây đã bị thay thế bởi một màn sương đen dày đặc.

"Cơ thể này tràn đầy ác niệm... Quả nhiên rất thích hợp."

‘Từ Du’ cúi đầu, hài lòng ngắm nghía đôi tay của mình, khóe môi nhếch lên nụ cười tà ác.

Điện thoại của cô đột nhiên rung lên.

Cô cúi đầu nhìn.

Là tin nhắn từ Dương Thiên.

(Cô thật đê tiện, còn dám quyến rũ Bạch Cảnh Xuyên?! Đừng tự chuốc lấy cái chết! Nếu bị phong sát thì đừng tìm tôi!)

‘Từ Du’ nhìn tin nhắn, ánh mắt đột nhiên lóe lên tia hứng thú.

Hóa ra... ở đây còn có một con mồi thú vị hơn nữa.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com