Livestream Đoán Mệnh: Thiên Đạo Chính Là Đệ Đệ Của Ta

Chương 295



Cố Ninh cùng hai người bạn đến địa điểm nhiệm vụ cuối cùng—đài nhảy bungee.

Bạch Cảnh Xuyên đứng trên đài, nhìn lan can rỉ sét trước mặt mà không dám chạm vào. Cái thứ này trông chẳng đáng tin chút nào, rơi xuống từ độ cao này thì chắc chắn không ai sống sót nổi. Nghĩ vậy, anh càng thêm cẩn thận.

Tô Mộc thậm chí còn không dám bước lên đài, chỉ đứng nép vào bức tường ở lối vào cầu thang, sắc mặt khó coi. Cô nhìn xuống độ cao kinh khủng phía dưới, chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng. Chết tiệt, cái này quá đáng sợ rồi!

Trái ngược với hai người họ, Cố Ninh lại thản nhiên bước lên trước, đứng sát mép đài nhảy bungee, bình tĩnh quan sát xung quanh.

Nơi này là công trình cao nhất khu vui chơi, thậm chí còn cao hơn cả vòng đu quay khổng lồ.

Từ đây nhìn xuống, toàn cảnh khu vui chơi thu vào tầm mắt. Trước kia nơi này vốn tràn ngập tiếng cười nói, nhưng giờ lại hoang tàn lạnh lẽo, chỉ còn bóng tối nuốt chửng mọi thứ.

Bạch Cảnh Xuyên thấy Cố Ninh đứng quá gần mép đài, tim anh run lên, vội vàng nhắc nhở:

"Sư phụ, cẩn thận chút! Đừng để rơi xuống!"

"Đừng lo cho tôi, lo cho bản thân đi. Nếu hai người sợ thì xuống dưới đợi tôi."

Cố Ninh quay đầu, nhìn về phía Bạch Cảnh Xuyên và Tô Mộc, ánh mắt mang theo ý cười trêu chọc.

"Tôi! Tôi không sợ!"

Tô Mộc tất nhiên nghe ra ý trêu đùa trong lời nói của Cố Ninh, lập tức phản bác, nhưng vừa định bước lên đài, chân lại như bị đóng đinh tại chỗ.

Cô cứng người, gương mặt dần trắng bệch.

Chết tiệt! Đây là độ cao hơn trăm mét đấy! Ai mà dám bước lên cơ chứ?!

Bạch Cảnh Xuyên liếc nhìn cô, lập tức nhận ra điều gì đó.

Các tình yêu ơi, mình có lên bộ nam chủ mới, truyện nằm trong top Qidian Trung Quốc. Mong các tình yêu ủng hộ thể loại mới nha ^^

Hóa ra Tô Mộc, người chẳng sợ trời chẳng sợ đất, lại bị chứng sợ độ cao.

Nghĩ đến đây, anh cười nhếch môi, bước nhanh đến gần, không để cô kịp phản ứng mà nắm lấy cổ tay cô kéo mạnh lên đài.

"A——!!! Bạch Cảnh Xuyên, anh muốn c.h.ế.t à?!"

Tiếng hét thất thanh vang lên, nhưng người nào đó đã bị lôi tuột lên đài nhảy bungee rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Bình luận trên livestream nhanh chóng bùng nổ:

【Trời ơi, cuối cùng cũng thấy Bạch Bạch và chị Mộc rồi! Hú hồn, nãy camera khu ngựa gỗ bị mất tín hiệu, tôi sợ c.h.ế.t đi được!】

【Tôi cũng vậy! Tưởng có chuyện gì xảy ra rồi chứ!】

【Mà nói chứ, chị Ninh gan quá đi! Đứng ngay mép đài mà chẳng hề có biện pháp bảo vệ gì cả.】

【Cậu quên rồi à? Chị Ninh mà, sao có thể sợ độ cao được?】

【Haha, đừng nói nữa! Tôi cười muốn xỉu với Bạch Bạch và chị Mộc, không ngờ Bạch Bạch lại nghịch ngợm như vậy!】

【Đúng đấy, lần đầu tiên thấy chị Mộc sợ đến tái mặt luôn, đáng yêu c.h.ế.t mất!】

"Á á á! Chết tiệt Bạch Cảnh Xuyên, thả tôi ra! Bỏ tôi ra!"

Tô Mộc ngồi bệt xuống đất, nhắm chặt mắt, giãy giụa muốn thoát khỏi tay anh.

Nhưng Bạch Cảnh Xuyên không có ý định buông cô ra, ngược lại còn giữ chặt cổ tay cô, khóe môi nhếch lên nụ cười trêu chọc.

"Đừng có sợ thế, đâu phải bảo cô nhảy bungee. Đến đây ngắm cảnh với tôi và sư phụ đi, cảnh đẹp lắm."

Cố Ninh quay lại thấy hai người giằng co, nhíu mày, không nói nên lời. Cô thở dài, lên tiếng cắt ngang:

"Các cậu đưa dây và móc khóa cho tôi trước rồi hãy tiếp tục."

Bạch Cảnh Xuyên lập tức buông Tô Mộc ra, làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra, nhanh chóng đưa móc khóa mình lấy được cho Cố Ninh.

Tô Mộc vẫn ngồi im trên đất, không dám mở mắt.

Chết tiệt, ai thiết kế cái đài này vậy?! Sao lại là kiểu sàn trống ở giữa chứ?!

"Tiểu Bạch, lấy dây trên người Mộc Mộc đưa ta."

Cố Ninh thở dài. Rốt cuộc thì cô cũng chẳng hiểu nổi, sao con nhóc này lại sợ độ cao đến mức này chứ?

"Được rồi, sư phụ."


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com