Livestream Đoán Mệnh: Thiên Đạo Chính Là Đệ Đệ Của Ta

Chương 384



Dưới bầu không khí trầm mặc và căng thẳng, bốn người khoác lên mình những bộ trang phục sặc sỡ, kỳ lạ bước ra từ trong đám đông. Họ không chút chần chừ tiến thẳng đến trước mặt Cố Trạch, ánh mắt mỗi người đều mang một sắc thái khác nhau, nhưng giọng điệu lại bình thản đến lạ.

"Giao cô ấy cho chúng tôi, chúng tôi có cách cứu cô ấy."

Cố Trạch vẫn giữ im lặng, ánh mắt trầm xuống. Anh ôm chặt Cố Ninh đang run rẩy trong lòng, không ngẩng đầu nhìn bọn họ. Thời gian như dừng lại trong vài giây trước khi anh khẽ cất giọng:

"Các người có chắc chắn là..."

Chưa đợi anh nói hết, một trong bốn người – Hủy Diệt – đã cắt ngang bằng một giọng đầy kiềm chế:

"Anh nên hiểu rõ, tất cả những chuyện này xảy ra đều vì anh. Cô ấy đã chịu đựng những điều không đáng phải chịu, chẳng lẽ anh còn không hiểu cô ấy muốn gì sao?"

Cố Trạch siết chặt đôi tay, ánh mắt đau đớn nhìn xuống Cố Ninh – mái tóc bạc trắng của cô đã nhuốm đầy máu, khuôn mặt tái nhợt không còn chút sức sống. Một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống làn da lạnh lẽo ấy.

Cố Ninh dù không mở mắt, nhưng linh hồn bản thể của cô vẫn cảm nhận rõ ràng được nỗi đau đớn, giằng xé trong lòng người đàn ông này. Những cảm xúc phức tạp ấy khiến ý thức của cô khẽ rung động.

Cuối cùng, Cố Trạch hít sâu một hơi, giọng nói trầm thấp:

"Tôi hiểu rồi. Các người... hãy mang chị ấy đi."

Anh cẩn thận đặt Cố Ninh vào vòng tay của Hủy Diệt. Người đàn ông nhận lấy cô mà không dám nhìn thẳng vào gương mặt ấy, sợ rằng nếu nhìn, anh sẽ không kiềm chế được sức mạnh hủy diệt của mình.

"Nguyệt Ly, Tân Hải Thần, cùng đi với chúng ta." – Thiện Ác quay sang nhìn hai người bên cạnh, ánh mắt có chút phức tạp.

Nguyệt Ly và Lam Hoan không biết những người này là ai, nhưng họ có thể cảm nhận được rằng bốn kẻ này không phải con người. Hơn nữa, dường như bọn họ có mối liên hệ nào đó với Cố Ninh và Cố Trạch.

Bỗng một giọng nói vang lên, phá tan sự im lặng.

"Khoan đã! Các người là ai? Muốn đưa sư phụ tôi đi đâu?"

Tô Mộc tiến lên một bước, ánh mắt kiên định nhìn chằm chằm vào bốn người lạ mặt.

"Cô bé, cô không cần biết chúng tôi là ai." – Sinh Mệnh nhẹ nhàng cười, suýt chút nữa thì buột miệng nói ra điều không nên nói. – "Chỉ cần biết rằng, chúng tôi có thể cứu sư phụ của cô."

"Thật không? Chúng tôi làm sao tin các người được?" – Bạch Cảnh Xuyên cau mày.

Chưa kịp để ai trả lời, Cố Trạch đã lên tiếng trước.

"Hãy để họ đi. Tôi biết họ... họ sẽ không lừa tôi."

"Anh..." – Bạch Cảnh Xuyên sững sờ nhìn Cố Trạch, không thể hiểu nổi tại sao anh ta lại tin tưởng những kẻ này.

Hủy Diệt không chần chừ thêm nữa, ôm lấy Cố Ninh, cơ thể anh ta hóa thành một tia sáng, biến mất ngay trước mắt mọi người.

Ba người còn lại cũng nhanh chóng đuổi theo, bóng dáng của họ tan biến giữa bầu trời u ám. Nguyệt Ly và Lam Hoan nhìn nhau một thoáng, rồi cũng không chần chừ mà chạy theo.

Cố Trạch đứng đó, lặng nhìn phương hướng bọn họ rời đi, không nói một lời.

Bạch Cảnh Xuyên và Tô Mộc im lặng giây lát, sau đó cùng nhau quay sang nhìn Cố Trạch.

"Chúng ta về thôi."

Sau một lúc im lặng, Cố Trạch lên tiếng rồi xoay người bước đi, để lại sau lưng một bầu không khí đầy những xúc cảm đè nén.

Ở một phía khác, Dung Mặc và Dạ Minh vẫn chưa rời đi, cùng với toàn bộ đội đặc biệt do Tiếu Thiên mang tới.

Dung Mặc cảm thấy trong lòng trống rỗng. Anh nhớ lại những gì đã xảy ra dưới đáy biển vô tận, nơi Cố Ninh không chút do dự lấy đi cây đinh ba của biển cả.

"Thì ra cô ấy đã có kế hoạch ngay từ đầu..."

Dạ Minh đứng bên cạnh, giọng nói mang theo chút lạnh lùng:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

"A Nguyên không thể so với cô ấy."

Dung Mặc không đáp, nhưng trong lòng lại dâng lên cảm giác chua xót khó tả.

A Nguyên là thần nữ, yêu thương muôn loài, yêu thương cả sáu giới, nhưng chung quy lại, nàng cũng chỉ yêu một người.

Còn Cố Ninh thì khác.

Cô dường như không yêu bất cứ ai.

Mọi quyết định của cô đều dựa trên sự công bằng tuyệt đối mà cô tin tưởng.

Cô không bảo vệ ai, chỉ bảo vệ sự cân bằng mà cô cho là đúng.

Dung Mặc khẽ thở dài, rồi quay sang nói với Dạ Minh:

"Đi thôi, chúng ta cũng nên trở về."

Dạ Minh gật đầu, không chần chừ thêm nữa.

Các tình yêu ơi, mình có lên bộ nam chủ mới, truyện nằm trong top Qidian Trung Quốc. Mong các tình yêu ủng hộ thể loại mới nha ^^

"Rút quân." – Tiếu Thiên ra lệnh, khi thấy Dung Mặc và Dạ Minh đã rời đi.

Cuộc thảm họa chưa từng có này, cuối cùng cũng kết thúc.

Ở một nơi khác, Âu Dương Nhã tắt điện thoại, trong lòng tràn đầy cảm xúc phức tạp.

Cô không hiểu tại sao Cố Ninh lại chấp nhận chịu hình phạt Thiên Đạo để giúp Tân Hải Thần.

"Là vì con người sao?"

Câu trả lời đến ngay trong suy nghĩ cô: "Không, không phải..."

Trực giác mách bảo Âu Dương Nhã rằng, Cố Ninh làm vậy không phải vì nhân loại.

Cô không tin vào nhân quả tuần hoàn, nhưng khi chứng kiến Cố Ninh, cô chợt nhận ra—có những người sống minh bạch hơn cả thần.

Ngay lúc ấy, điện thoại của Âu Dương Nhã reo lên.

Cô nhìn màn hình, do dự một chút rồi nhấc máy.

"Cha, em gái không sao rồi."

Bên kia, Âu Dương Viễn trầm giọng:

"Tiểu Nhã, cha xem livestream rồi. Cha sẽ thực hiện lời hứa—dùng nửa tài sản để xây dựng cơ quan bảo vệ biển."

"Cha..." – Âu Dương Nhã khẽ cười, nhưng trong lòng lại cay cay nơi khóe mắt.

Hình ảnh Cố Ninh đầy m.á.u lại hiện lên trong tâm trí cô.

Cả thế giới đều biết đến cái tên Cố Ninh. Trên mạng xã hội, hàng tỷ người đổ xô vào trang cá nhân của cô, để lại những lời nhắn chân thành:

"Chị Ninh, nhất định chị phải trở về!"

"Chị đã hứa với bọn em rồi, chị không thể ngủ mãi được!"

"Nếu trời muốn lấy mạng chị, chúng em sẽ đòi lại công bằng!"

"Chị Ninh, chị lười thì sao kiếm tiền?"

"Đúng đấy, chị lười thì bọn em sẽ đưa tiền cho người khác!"

Chỉ trong một giờ, trang cá nhân của Cố Ninh tăng thêm hàng tỷ người theo dõi, bình luận chất đống đến con số không tưởng.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com