Livestream Đoán Mệnh: Thiên Đạo Chính Là Đệ Đệ Của Ta

Chương 385



Dưới chân núi cao vạn mét, nhóm bốn người của Hủy Diệt cùng với Nguyệt Ly và Lam Hoan đã sử dụng quả cầu thời gian để quay ngược thời gian, đưa họ đến một nơi xa lạ.

Nguyệt Ly và Lam Hoan tò mò nhìn quanh, nơi này bị sương mù bao phủ, linh khí dồi dào đến mức họ có thể cảm nhận được từng dòng năng lượng tinh thuần len lỏi vào cơ thể, làm dịu đi mọi cảm xúc tiêu cực.

"Đây là đâu?" Lam Hoan lên tiếng hỏi, đôi mắt ánh lên vẻ ngạc nhiên.

Cảm Xúc nhìn hai người, giọng nói trầm ổn mà hiền hòa: "Hai đứa nhóc, đây là nơi ở của bọn ta, gọi là Thượng Thanh Sơn Vực."

Nguyệt Ly nhíu mày, đôi mắt mang theo tia tò mò. "Các người thực ra là ai?"

Sinh Mệnh mỉm cười, giọng nói mang theo sự trầm lắng nhưng đầy từ ái: "Chúng ta ư? Cũng giống như cô bé này thôi." Ánh mắt ông ta nhìn về phía Lam Hoan, rồi chậm rãi nói tiếp: "Cô ấy là Hải Thần, người bảo hộ đại dương, nắm giữ sức mạnh của biển cả. Còn bọn ta là những linh chủ cai quản sinh mệnh, cảm xúc, thiện ác và cả sự hủy diệt của lục giới."

Nói rồi, Sinh Mệnh nhẹ nhàng vươn tay, cơ thể ông ta lập tức trở lại hình dạng ban đầu. Đôi cánh màu xanh lục phát sáng rực rỡ giữa không gian mịt mờ sương khói, khiến Nguyệt Ly không khỏi kinh ngạc.

Lam Hoan lại tỏ ra điềm tĩnh hơn, nàng cúi người theo phong thái đặc trưng của tộc nhân ngư, cung kính nói: "Thì ra là bốn vị tiền bối, ta từng nghe anh trai nhắc đến các vị. Hôm nay được diện kiến, quả là vinh hạnh."

Cảm Xúc bật cười hiền lành: "Cô bé này, không cần khách sáo như vậy đâu. Giờ cô đã là Hải Thần mới, chắc cũng hiểu rõ trách nhiệm của mình. Nếu có gì chưa rõ, cứ đến tìm bọn ta."

Dứt lời, ánh mắt ông ta bất giác chuyển sang nhìn Nguyệt Ly chăm chú.

Nguyệt Ly có chút không tự nhiên, bèn nhướng mày hỏi: "Sao tiền bối cứ nhìn tôi như vậy? Trên mặt tôi có gì à?"

Cảm Xúc lắc đầu, giọng nói trầm thấp mang theo một chút suy tư: "Không, chỉ là ta thấy cậu không đơn giản."

Dứt câu, ông ta không nói thêm gì nữa. Một số chuyện, cứ để nó tự nhiên diễn ra thì tốt hơn.

Sinh Mệnh cười khẽ, còn chưa kịp nói gì thì bỗng nhiên, giọng nói lạnh băng của Hủy Diệt vang lên: "Bây giờ không phải lúc nói chuyện phiếm."

Thiện Ác đứng bên cạnh Hủy Diệt, giọng điệu bất đắc dĩ nhắc nhở: "Trước hết cứu chữa cho chủ nhân của ta đã."

Nguyệt Ly và Lam Hoan nghe vậy lập tức nghiêm túc lại, nhanh chóng đi theo họ đến gần phiến đá nơi Cố Ninh đang nằm bất động.

Hủy Diệt cùng ba linh chủ khác nhanh chóng kích hoạt trận pháp cổ xưa, từng dòng ánh sáng kỳ dị tỏa ra, bao trùm lấy cơ thể Cố Ninh.

Sinh Mệnh vươn tay, một nguồn sức mạnh màu xanh nhạt nhẹ nhàng lan tỏa, bắt đầu chữa lành từng vết thương bên ngoài của nàng.

Cảm Xúc nhìn về phía Nguyệt Ly, giọng nói không mang theo chút cảm xúc nào: "Tiểu tử, dùng sức mạnh thanh tẩy của cậu đi."

Nguyệt Ly gật đầu, trán anh phát sáng, một ấn ký tinh hoa chợt xuất hiện. Anh lặng lẽ tạo ra một đóa hoa tinh khiết lấp lánh, rồi từ từ truyền nó vào giữa trán Cố Ninh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Ngay khoảnh khắc đó, tất cả những vết thương do Thiên Đạo Lôi Kiếp gây ra trên người nàng đều được chữa lành hoàn toàn.

Thế nhưng, không ai trong số họ nhận ra rằng, linh hồn bản thể của Cố Ninh từ lâu đã rời khỏi cơ thể đó.

Cô lơ lửng trên không, đôi mắt bạc sáng rực như ánh trăng, lặng lẽ quan sát sáu người bên dưới đang dồn sức chữa trị cho cơ thể của mình.

Thực ra, cô không hề bị thương nặng như họ nghĩ. Xét cho cùng, lôi kiếp này là do chính cô tạo ra, chỉ là cơ thể con người kia phải chịu khổ mà thôi.

"Chậc, cũng khá thú vị đấy." Cố Ninh lẩm bẩm, khẽ nhếch môi.

Các tình yêu ơi, mình có lên bộ nam chủ mới, truyện nằm trong top Qidian Trung Quốc. Mong các tình yêu ủng hộ thể loại mới nha ^^

Nàng hơi nghiêng đầu, suy nghĩ một chút, rồi đột nhiên xoay mình một cái.

Ngay tức khắc, linh hồn cô chìm vào hành lang thời gian.

Khi mở mắt lần nữa, Cố Ninh phát hiện mình đang đứng giữa một tiểu viện cũ kỹ, bao phủ bởi những bông tuyết đầu mùa đang rơi lả tả.

Nàng chớp mắt, cảm giác quen thuộc chợt dâng lên trong lòng.

"Đây là đâu...?" Cố Ninh lẩm bẩm.

Ngay lúc ấy, một giọng nói non nớt vang lên, phá tan sự yên tĩnh.

"Lêu lêu lêu, đồ súc sinh nhỏ! Đây là cái giá phải trả khi dám trừng mắt với bổn tiểu thư! Hừ!"

Cố Ninh quay đầu lại, liền thấy một cô bé khoảng bảy tuổi, mặc y phục sang trọng, gương mặt mang theo vẻ kiêu ngạo của kẻ luôn đứng trên người khác.

Trước mặt cô bé ấy, một đứa trẻ khác đang quỳ trong tuyết.

Bộ y phục của đứa trẻ ấy mỏng manh và rách nát, mái tóc bù xù che đi khuôn mặt, nhưng có thể thấy rõ đôi vai gầy yếu đang run lên vì lạnh.

Khoảnh khắc nhìn thấy cảnh tượng ấy, Cố Ninh sững người.

Nàng nhận ra rồi.

Đây chính là đời thứ nhất của Bạch Nguyên sau khi chuyển kiếp!

Thật là trùng hợp...

Cố Ninh thu lại ánh nhìn, lặng lẽ quan sát.

“Đồ súc sinh, nhớ kỹ, mày chỉ là con của một nha hoàn, còn mẹ tao là tiểu thư của phủ Thừa tướng. Loại người như mày sinh ra đương nhiên chỉ có thể làm nô lệ cho bổn tiểu thư!”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com