Dù lòng bàn tay nó bị cháy đen, bốc khói nghi ngút vì lửa từ Hồng Liên kiếm, nhưng nó vẫn không chịu buông ra.
Người đàn ông trung niên trợn tròn mắt, nhận ra điều bất thường, vội vàng ngừng thổi sáo. Nhưng đã quá muộn.
Con quái vật đã mất kiểm soát.
"Không thể nào! Sao nó lại mất kiểm soát được?!"
Nguyệt Yên vội vã lao tới, hét lên:
"Tô Mộc! Mau rời khỏi đó! Con quái vật sắp nổ rồi!"
Nhưng Tô Mộc không chịu rời đi.
"Không! Tôi không thể bỏ lại Hồng Liên kiếm!"
Cô gắt lên, gương mặt kiên quyết đến đáng sợ.
Nguyệt Yên sốt ruột:
"Cô thật là cứng đầu! Hồng Liên kiếm không phải kiếm bình thường, nó sẽ không bị tổn hại đâu!"
"Nhưng nó là bạn đồng hành của tôi! Tôi không thể bỏ nó lại!"
Tô Mộc gằn giọng, tay vẫn cố rút kiếm ra.
Nguyệt Yên không còn cách nào khác, đành quyết định giúp cô.
Cô buông tay Tô Mộc, tạo ra một quả cầu lửa đỏ rực, tung thẳng vào trán con quái vật độc.
Hồng Liên kiếm trong cơ thể nó lập tức bốc cháy dữ dội.
Cơ hội tốt!
Các tình yêu ơi, mình có lên bộ nam chủ mới, truyện nằm trong top Qidian Trung Quốc. Mong các tình yêu ủng hộ thể loại mới nha ^^
Tô Mộc nghiến răng, dồn toàn bộ sức lực, cuối cùng cũng rút được kiếm ra khỏi người quái vật.
Ngay khoảnh khắc đó, Nguyệt Yên lập tức lao đến, kéo cô lùi thật xa.
Cơ thể quái vật độc bắt đầu phồng lên, làn da của nó nứt toác, những dòng khí độc trào ra dữ dội.
Người đàn ông trung niên hoảng loạn, định bỏ chạy.
Nhưng đã quá muộn.
"KHÔNG—!"
Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên.
Xác con quái vật vỡ tung thành từng mảnh, chất độc lan tràn khắp không gian.
Người đàn ông trung niên không kịp tránh né, bị những mảnh vỡ độc hại b.ắ.n trúng.
Da thịt ông ta lập tức bị ăn mòn, m.á.u thịt tan rữa ngay trước mắt.
Tiếng hét thảm thiết vang vọng khắp khu rừng tối tăm, ghê rợn đến mức chim chóc trên cây cũng phải bay tán loạn.
Mùi m.á.u tanh nồng hòa lẫn với mùi khói độc, bao trùm lấy không gian u ám...
Nguyệt Yên vung tay, tạo ra một lớp kết giới bảo vệ, ngăn những mảnh thịt độc b.ắ.n về phía họ. Khi bụi tan đi, cô quay sang nhìn Tô Mộc, khóe môi nhếch lên đầy trêu chọc.
“Sao thế? Sợ rồi à?”
Tô Mộc khoanh tay, hừ một tiếng. “Tôi sợ cái gì chứ? Chỉ là không ngờ cô lại lợi hại như vậy. Cô đã làm cách nào khiến con quái vật đó chịu nhả Hồng Liên kiếm ra thế?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Cô ho nhẹ hai tiếng, nhanh chóng thu kiếm vào không gian trữ vật, cố che giấu vẻ tò mò của mình.
Nguyệt Yên nhướng mày, làm bộ suy nghĩ rồi lắc đầu. “Cô thực sự muốn biết à?”
“Tất nhiên rồi, nói nghe xem.”
“Tôi cũng muốn nói lắm, nhưng mà… cho dù tôi có nói, cô cũng không hiểu đâu. Thôi thì tốt nhất không nói nữa vậy.”
Cô chép miệng, cố tình bày ra vẻ tiếc nuối. Nhưng thực ra, điều khiến con quái vật kia bị bức ép không phải do cô, mà chính là Hồng Liên kiếm của Tô Mộc.
Nghe vậy, Tô Mộc bĩu môi, có chút khó chịu. “Xì, không nói thì thôi! Ai thèm biết chứ?”
Nguyệt Yên bật cười, giơ ngón tay lên chỉ vào nhánh cây phía trên. “Suỵt, nói nhỏ thôi, Cố Ninh đang ngủ đấy.”
Tô Mộc ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên thấy Cố Ninh đang nằm thoải mái trên một nhánh cây cao, dáng vẻ nhàn nhã như thể đang ở nhà riêng của mình.
Cô tròn mắt, không nhịn được cảm thán. “Tôi thực sự tò mò tại sao sư phụ có thể ngủ ngon lành trong hoàn cảnh như thế này. Thật sự ghen tị đến c.h.ế.t mất!”
Nguyệt Yên đứng bên cạnh, giọng bình thản. “Có bao giờ cô nghĩ là vì Cố Ninh quá mạnh nên mới có thể ngủ ngon như vậy không?”
Khóe miệng Tô Mộc giật giật vài cái.
Cô rất muốn phản bác, nhưng nghĩ đi nghĩ lại… lại không tìm ra lý do để cãi.
Bởi vì những gì Nguyệt Yên nói, thực sự quá đúng!
Cô chán nản thở dài. “Vậy còn chúng ta thì sao? Cô không định nghỉ một chút à?”
Nguyệt Yên mỉm cười lắc đầu. “Cô cứ ngủ đi, tôi sẽ trông chừng.”
Tô Mộc nghe vậy liền duỗi người, không khách sáo gật đầu. “Vậy thì làm phiền cô rồi.”
Tô Mộc vỗ nhẹ vai Nguyệt Yên, sau đó không chút do dự tìm một chỗ bằng phẳng, nằm xuống với tư thế thoải mái nhất rồi nhắm mắt nghỉ ngơi.
Chẳng bao lâu sau, cô đã chìm vào giấc ngủ sâu.
Nguyệt Yên tình cờ liếc nhìn xuống và phát hiện Tô Mộc ngủ còn nhanh hơn cả Cố Ninh.
Cô khẽ cau mày. Đây chính là truyền thuyết "Thầy nào trò nấy" sao? Tốc độ ngủ này thực sự khiến cô phải khâm phục.
Ở một nơi khác…
Mi Lan đang một mình bước vào khu rừng rậm ở hậu sơn.
Vừa đi được vài bước, cô chợt nghe thấy một tiếng nổ lớn, ngay sau đó là một mùi thối rữa nồng nặc lan tỏa trong không khí.
Cô nhíu mày, lập tức lần theo dấu vết âm thanh và mùi hôi đó mà tiến tới.
Sau hơn bốn mươi phút, khi đến nơi có mùi thối rữa nặng nhất, Mi Lan nhìn thấy một xác c.h.ế.t đã bị ăn mòn hoàn toàn nằm trên mặt đất.
Xác c.h.ế.t thối rữa đến mức không còn nguyên vẹn, trên đó còn bay đầy ruồi độc.
Mi Lan nheo mắt lại.
Dường như nơi này vừa xảy ra một trận chiến lớn… chẳng lẽ là do ba người phụ nữ kia gây ra?
Nhưng làm sao họ có thể làm được chuyện này? Không lẽ họ cũng biết dùng độc?
Ý nghĩ đó chợt lóe lên trong đầu khiến đôi mắt Mi Lan trở nên sắc lạnh hơn.
Nếu đúng là vậy, thì cô càng có lý do để hành hạ họ.
Cô nhất định phải bắt được cả ba người đó, gieo lên người họ loại trùng độc đáng sợ nhất. Không chỉ vậy, cô còn muốn lợi dụng họ để đối phó với Mạnh Khuyết.