Trùng độc của cô thực sự đã bị hắn cướp mất. Trước khi lấy lại được nó, cô sẽ không để bất kỳ ai yên ổn.
Ánh mắt Mi Lan thoáng hiện lên tia độc ác.
Cô tiếp tục tiến về phía trước.
Dựa vào mùi hương còn sót lại trong không khí, cô có thể chắc chắn ba người đó đang ở ngay gần đây.
Quả nhiên…
Chỉ sau vài bước, cô đã nhìn thấy Tô Mộc đang nằm ngủ dưới một gốc cây, còn Nguyệt Yên thì đứng bên cạnh cảnh giới.
Cách đó không xa, Cố Ninh đang nằm vắt vẻo trên một nhánh cây cao.
Ngay khoảnh khắc nhìn thấy Cố Ninh, ánh mắt Mi Lan lập tức tối sầm lại.
Không hiểu sao, trong ba người này, kẻ mà cô căm ghét nhất chính là Cố Ninh.
Gương mặt đó…
Tại sao lại có thể đẹp đến vậy?
Tại sao Mạnh Khuyết lại bảo vệ cô ta đến thế? Chắc chắn là vì gương mặt đó đã mê hoặc hắn!
Không được! Cô nhất định phải hủy hoại nó!
Nghĩ đến đây, trong mắt Mi Lan lóe lên sự tàn nhẫn.
Cô lặng lẽ lấy từ trong người ra một chiếc lọ nhỏ, mở nắp lọ, thả ra một con kiến nhiều màu sắc.
Dưới sự điều khiển của Mi Lan, con kiến chậm rãi bò về phía Cố Ninh.
Lúc đầu, cô định để nó cắn Tô Mộc và Nguyệt Yên trước, nhưng lo sợ bị Nguyệt Yên – người vẫn còn thức – phát hiện, nên quyết định để con kiến bò thẳng lên cây, nhắm vào Cố Ninh.
Nhưng ngay khi nó sắp bò đến gần Cố Ninh…
BỐP!
Một bàn tay mảnh khảnh bất ngờ vươn ra, nhẹ nhàng kẹp lấy con kiến.
Chỉ cần bóp nhẹ…
Con kiến lập tức tan thành bụi!
Mi Lan trừng mắt nhìn cảnh tượng trước mặt, khuôn mặt tái đi vì sốc.
Chưa kịp phản ứng, bóng dáng Nguyệt Yên đột nhiên xuất hiện ngay trước mặt cô.
Chỉ trong tích tắc, một bàn tay lạnh như băng nắm lấy cổ cô, mạnh mẽ nhấc bổng lên khỏi mặt đất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Mi Lan hoảng hốt, hai chân giãy giụa trong không trung, nhưng hoàn toàn không thể thoát khỏi gọng kìm của đối phương.
Nguyệt Yên lạnh lùng nhếch môi.
"Thật sự nghĩ tôi không phát hiện ra cô sao?"
Giọng nói của cô nhẹ như gió thoảng, nhưng lại mang theo sát khí đáng sợ.
"Cô đúng là ngu ngốc. Nghĩ rằng chỉ với một con kiến là có thể làm tổn thương chúng tôi à?"
"Ngươi…!"
Mi Lan bị siết chặt đến mức gần như không thể thở, mặt cô ta đỏ bừng lên vì thiếu oxy.
Cô ta cố gắng giãy giụa, tay mò mẫm lấy ra mấy con trùng độc để tự cứu mình.
Nhưng đúng lúc đó, Nguyệt Yên tăng thêm lực bóp!
"Hừ… nếu tôi bóp c.h.ế.t cô ngay bây giờ, rồi gọi thêm vài con trùng độc đến ăn sạch t.h.i t.h.ể cô, có phải rất thú vị không?"
Mi Lan hoảng loạn, cố gắng mở miệng.
"Nếu… nếu cô g.i.ế.c ta… các người cũng đừng mong rời khỏi Miêu Cương!"
Cô ta nghiến răng, ánh mắt đầy vẻ oán độc.
"Ta là Thánh nữ của Miêu Cương! Giết ta chính là phạm vào cấm kỵ lớn nhất của tộc Miêu! Tất cả người Miêu sẽ truy sát các người đến tận chân trời góc bể!"
Mi Lan tin rằng, với danh nghĩa Thánh nữ, đối phương chắc chắn sẽ không dám g.i.ế.c mình!
Nhưng…
Nguyệt Yên chỉ khẽ cười nhạt.
"Thánh nữ? Cô tự cho mình là cao quý lắm sao?"
Các tình yêu ơi, mình có lên bộ nam chủ mới, truyện nằm trong top Qidian Trung Quốc. Mong các tình yêu ủng hộ thể loại mới nha ^^
Ánh mắt cô sắc lạnh hơn bao giờ hết.
"Giết cô thì sao? Cùng lắm tôi trả lại cho họ một Thánh nữ khác."
Một nụ cười đầy khinh miệt hiện lên trên môi cô.
"Còn một điều nữa…"
Ngón tay cô siết chặt hơn, khiến Mi Lan không thể thốt lên được bất cứ lời nào.
"Ta ghét nhất là bị uy hiếp!"
Ánh mắt Nguyệt Yên càng trở nên sắc lạnh hơn, thật sự nghĩ rằng cô không dám g.i.ế.c sao?