Livestream Đoán Mệnh: Thiên Đạo Chính Là Đệ Đệ Của Ta

Chương 416



Ngay khi Nguyệt Yên chuẩn bị ra tay kết liễu Mi Lan, một nhóm đông đảo người Miêu Cương cầm đuốc ào đến, vây chặt lấy khu vực xung quanh.

Một giọng nói giận dữ vang lên từ giữa đám đông.

"Cô định làm gì với Thánh nữ của chúng ta?"

Nguyệt Yên nhíu mày, ánh mắt lộ vẻ khó chịu.

Mi Lan thấy vậy thì cười đắc ý.

"Cô nghĩ tôi thực sự đến đây một mình sao?"

Từ trước khi tiến vào khu rừng này, Mi Lan đã có sự chuẩn bị. Cô ta dùng danh nghĩa Thánh nữ để triệu tập đồng tộc, báo rằng có kẻ ngoại tộc xâm nhập hậu sơn, cướp bóc và g.i.ế.c người.

Với lý do chính đáng như vậy, cô ta tin rằng đám người này sẽ không tha cho ba kẻ xâm nhập.

Mi Lan nhanh chóng thu lại nụ cười, thay vào đó là vẻ mặt yếu đuối đáng thương, cố gắng dùng chút sức lực cuối cùng để cầu cứu.

"Trưởng lão! Cứu tôi... cô ta muốn g.i.ế.c tôi!"

Một lão già tóc bạc, vẻ mặt uy nghiêm, bước ra từ đám đông. Đôi mắt ông ta ánh lên sự kinh ngạc lẫn phẫn nộ khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.

"Gan to thật! Dám ngang nhiên ra tay sát hại Thánh nữ ngay trên đất của chúng ta?"

Nguyệt Yên vẫn giữ nguyên vẻ bình thản, chỉ khẽ cười nhạt.

"Vậy thì sao?"

Nói dứt lời, nàng mạnh tay hất Mi Lan văng đi như một con búp bê rách.

Các tình yêu ơi, mình có lên bộ nam chủ mới, truyện nằm trong top Qidian Trung Quốc. Mong các tình yêu ủng hộ thể loại mới nha ^^

"A!!!"

Mi Lan đập mạnh vào thân cây, m.á.u tươi trào ra từ miệng. Cơn đau dữ dội lan khắp cơ thể khiến cô ta không thể đứng dậy nổi, chỉ có thể nghiến răng, căm hận nhìn chằm chằm vào Nguyệt Yên.

Người Miêu Cương xung quanh bàng hoàng. Không ai ngờ rằng một kẻ ngoại tộc lại dám cả gan động thủ với Thánh nữ của họ trước mặt bao nhiêu người như vậy.

Mi Lan căm phẫn hét lên, giọng khàn đặc vì đau đớn.

"Trưởng lão! Mau ra tay! Cô ta hoàn toàn không xem người Miêu Cương ra gì!"

Lão trưởng lão trầm mặt, ánh mắt sắc bén nhìn Nguyệt Yên.

"Ngông cuồng!"

Lão phất tay áo, giọng nói vang lên đầy sát khí.

"Xé xác cô ta ra cho ta!"

Ngay lập tức, đám người Miêu Cương rút từ thắt lưng ra những cây sáo hình thù kỳ dị.

Tiếng sáo vang lên, u ám và lạnh lẽo, lan tỏa khắp khu rừng rậm rạp.

Nguyệt Yên không hề nhúc nhích, chỉ khoanh tay trước ngực, lặng lẽ quan sát.

Cùng lúc đó, trên một nhánh cây cao, Tô Mộc bị tiếng sáo làm tỉnh giấc.

Cô ngồi dậy, đôi mắt vẫn còn mơ màng vì buồn ngủ, dụi mắt lẩm bẩm.

"Chuyện gì thế này? Ai ồn ào vậy chứ..."

Ngáp một cái, cô lười biếng quét mắt nhìn xuống. Và ngay lập tức, cơn buồn ngủ bay biến.

"...Ồ? Sao lại có nhiều người vậy?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Ai đó đang thổi sáo? Nhưng âm thanh lại vô cùng chói tai, nghe đến nhức óc.

Tô Mộc nhăn mặt, nhíu mày khó chịu:

"Ai thổi sáo vậy? Khó nghe c.h.ế.t đi được! Đây không phải đang cố tình làm phiền người khác sao?"

Nhưng chưa kịp than vãn thêm, cô đã cảm nhận được một đôi tay mềm mại vòng qua eo mình. Trong nháy mắt, cả người cô đã bị nhấc bổng lên không trung rồi nhẹ nhàng đáp xuống một cành cây cao.

"Sư phụ... người dậy rồi à?"

Tô Mộc tỉnh táo lại, phát hiện sư phụ mình – Cố Ninh – đang đứng trên nhánh cây, vẻ mặt trầm ngâm nhìn chằm chằm xuống chỗ cô vừa đứng khi nãy.

Dưới mặt đất, không biết từ lúc nào, có một con chuột vừa chui lên từ lòng đất.

Tô Mộc tròn mắt kinh ngạc. Con chuột này có gì đó rất lạ!

Con vật đó cứ thế chạy qua, dường như không nhận thức được sự tồn tại của ba người bọn họ.

"Trời ạ, con chuột đó bị biến dị à?"

Tô Mộc suýt chút nữa thì nhảy dựng lên. Rõ ràng cô nhìn thấy răng của con chuột đó sắc nhọn chẳng khác gì răng nanh của lợn rừng. Nếu bị nó cắn một phát, chắc chắn xương thịt cũng bị nghiền nát.

"Toàn thân nó đều có độc."

Giọng nói của Cố Ninh hơi khàn, có lẽ vì vừa mới thức dậy. Cô chậm rãi nói tiếp:

"Chỉ cần chạm vào lông của nó cũng sẽ bị trúng độc."

Tô Mộc lập tức quay sang nhìn về phía Nguyệt Yên. Ở bên dưới, hàng loạt người Miêu Cương đang đứng thành hàng, miệng thổi sáo không ngừng, dường như đang triệu hồi thứ gì đó.

"Không ngờ bọn họ đến nhanh như vậy..."

Ánh mắt Cố Ninh trầm xuống, nhìn Mi Lan đang nằm trên mặt đất, không thể nhúc nhích.

"Xem ra vị Thánh nữ Miêu Cương này rất muốn lấy mạng ba người ngoại tộc chúng ta."

Sát khí lóe lên trong mắt cô. Đến lúc này, Mi Lan nên từ bỏ danh hiệu Thánh nữ đi là vừa.

"Sư phụ! Người nhìn kìa!"

Tô Mộc bỗng hét lên đầy hoảng hốt, chỉ tay về phía xa.

Từ rừng sâu, từng đốm đen nhỏ lốm đốm xuất hiện, càng lúc càng nhiều hơn.

"Côn trùng độc..."

Cố Ninh khẽ nhướng mày, ánh mắt bình thản như thể đang nhìn một thứ không đáng bận tâm.

"Bọn họ đã triệu hồi tất cả côn trùng độc trong khu rừng này. Và đây mới chỉ là đợt đầu tiên."

Cô quét mắt nhìn xung quanh, giọng nói lạnh lùng:

"Nếu tôi đoán không nhầm, phía sau chắc chắn còn có rắn độc, kiến độc, cùng vô số thứ khác đang chờ chúng ta."

Tô Mộc nghe vậy liền rùng mình, da gà nổi lên từng lớp.

Bên dưới, một lão già trong nhóm người Miêu Cương cất tiếng cười lạnh đầy đắc ý:

"Đám phụ nữ ngoại tộc ngu xuẩn! Hôm nay chính là ngày c.h.ế.t của các ngươi!"

Nhưng ngay lúc ông ta còn đang kiêu ngạo, một tia sáng đỏ bỗng lóe lên từ đôi mắt Nguyệt Yên.

Giây sau, một luồng sức mạnh khủng khiếp quét qua toàn bộ côn trùng độc đang vây lấy ba người họ.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com