Livestream Đoán Mệnh: Thiên Đạo Chính Là Đệ Đệ Của Ta

Chương 429



Người đàn ông vừa dứt lời, lập tức ra hiệu cho toàn bộ thuật sĩ đồng loạt tấn công.

Nhưng Cố Ninh không hề động đậy, thậm chí không thèm liếc nhìn bọn họ.

Nguyệt Yên vẫn ngồi yên trên ghế phụ, ánh mắt lạnh lùng quan sát đám thuật sĩ lao về phía họ như những con thiêu thân lao vào lửa.

Chỉ trong nháy mắt, khi bọn chúng còn chưa kịp tiếp cận chiếc xe, vô số dây leo đỏ rực như m.á.u đã lao ra, quấn chặt lấy eo từng người một, nhấc bổng tất cả lên giữa không trung.

"Chủ nhân, ngài muốn xử lý bọn họ thế nào?"

Nguyệt Yên khẽ nhếch môi, điều khiển dây leo siết chặt, giọng nói tràn đầy ý cười khiêu khích.

"Muốn chơi thế nào thì chơi, tùy cô."

Cố Ninh thản nhiên nhún vai, như thể tất cả những kẻ vừa rồi đều không đáng để cô bận tâm.

Thực ra, không nên trách bọn họ.

Nên trách kẻ đứng sau giật dây thì đúng hơn.

Nghĩ đến đây, trong mắt Cố Ninh chợt lóe lên một tia tàn nhẫn.

Cô đưa tay lấy ra bút Thiên Vận, nhanh chóng vẽ một trận pháp phức tạp bằng ánh bạc giữa không trung.

"Đi, mang hắn đến đây cho ta."

Lời vừa dứt, hình vẽ bạc chợt biến mất.

Khoảng mười giây sau—

"Rầm!"

Từ trên trời, một bóng đen bất ngờ lao thẳng xuống mặt đường với tốc độ khủng khiếp, tạo ra một hố sâu ngay giữa phố.

Cố Ninh lười biếng nâng tay vẫy nhẹ.

Sợi chỉ bạc quấn quanh người bóng đen lập tức siết chặt, kéo hắn từ từ bay lên khỏi hố sâu.

"Chiến thần Nam Tường!?"

Người đàn ông dẫn đầu đám thuật sĩ trợn tròn mắt, cả người cứng đờ khi nhận ra gương mặt quen thuộc của người vừa bị kéo xuống.

Nam Tường?

Chiến thần Nam Tường?!

Sao hắn lại xuất hiện ở đây?

Cùng lúc đó, Nam Tường cũng nhìn về phía Cố Ninh đang ngồi trên chiếc siêu xe đỏ rực.

Sắc mặt hắn tối sầm lại, ánh mắt tràn đầy lửa giận.

Chỉ mới vài phút trước, hắn còn đang yên vị trong phòng sách của mình, không hề có dấu hiệu bị tấn công.

Nhưng chỉ trong nháy mắt, một luồng sức mạnh khổng lồ bất ngờ trói chặt hắn lại, kéo hắn xuyên qua không gian với tốc độ không tưởng.

Khi hắn kịp nhận ra, thì đã rơi thẳng xuống mặt đường từ độ cao hàng trăm mét.

Quá nhanh, nhanh đến mức hắn không có bất kỳ cơ hội phản kháng nào.

Sợi chỉ bạc vẫn siết chặt quanh người, mỗi lần hắn cố gắng giãy giụa, lực trói buộc lại càng mạnh hơn.

"Lại là một Chiến thần nữa?"

Cố Ninh nhướn mày, cười nhạt.

"Tôi tưởng các người chỉ có một Chiến thần thôi chứ? Sao nhiều vậy?"

Cô có cảm giác những người của bộ phận đặc biệt này thật sự quá rảnh rỗi.

Cô đã cảnh cáo đủ rõ ràng rồi, vậy mà vẫn có kẻ dám đến khiêu khích cô?

Chẳng lẽ họ nghĩ rằng cô không dám ra tay thật sao?

Hay bọn họ hoàn toàn không xem cô ra gì?

"Cố Ninh—"

"Chát!"

Nam Tường còn chưa kịp nói hết câu, một nhát roi sắc bén đã quất thẳng vào người hắn.

Người ra tay chính là Nguyệt Yên.

"Ngươi lấy tư cách gì mà dám gọi thẳng tên chủ nhân ta?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Nam Tường nghiến răng, ánh mắt tối lại vì phẫn nộ.

"Cô!"

Nhưng hắn còn chưa kịp phản bác, đã phải nuốt cục tức xuống.

Hắn đã đánh giá thấp Cố Ninh.

Một thuật sĩ cấp mười...

Vậy mà có thể kéo hắn đi xuyên không gian trong chưa đầy mười giây mà hắn không thể kháng cự nổi?

Thế này... làm sao có thể?

"Ngươi là Nam Tường?"

Giọng Cố Ninh vang lên, kéo hắn trở về thực tại.

Cô mở cửa xe, chậm rãi bước xuống.

Ánh nắng phản chiếu trên chiếc siêu xe đỏ rực, càng tôn lên dáng vẻ ung dung của cô.

Cô đứng tựa vào xe, chơi đùa với chiếc chìa khóa trong tay, ánh mắt thoáng ý cười mà không cười.

"Tiếu Thiên chưa từng nói với ngươi rằng... đừng bao giờ chọc giận ta sao?"

Ngữ điệu của cô vẫn bình thản, nhưng lại mang theo cảm giác áp bức không thể diễn tả bằng lời.

Nam Tường nhìn cô, hít sâu một hơi, cố gắng giữ bình tĩnh.

"Tiền bối... nhưng ngài đã vi phạm trật tự xã hội cơ bản."

Hắn nghiêm túc nói từng chữ một:

"Dù ngài là cao thủ, là đại lão, nhưng cũng phải tuân theo quy tắc chứ."

"Quy tắc?"

Cố Ninh bật cười.

Nụ cười ấy vừa lạnh lẽo, vừa châm biếm.

"Ngươi chắc chứ? Nếu ta nhớ không lầm, ta đã dùng linh lực để lái xe đúng không?"

Cô liếc nhìn Nam Tường, ánh mắt đầy trêu chọc.

"Vậy thì, chuyện này có liên quan gì đến trật tự xã hội mà ngươi vừa nói?"

Nam Tường lập tức im lặng.

Cố Ninh nhếch môi, lười biếng thu hồi sợi chỉ bạc trên người hắn.

Cùng lúc đó, Nguyệt Yên cũng buông tay, thu lại những dây leo đang trói các thuật sĩ khác.

Ánh mắt cô đầy khinh bỉ.

Thật không ngờ, con mèo con ch.ó nào cũng dám chạy tới gây chuyện với chủ nhân cô sao?

Nhìn Nam Tường mặt mày tối sầm, Nguyệt Yên thản nhiên nói:

"Các người thật sự nghĩ rằng đây chỉ là một chiếc siêu xe bình thường sao?"

Nam Tường im lặng.

Bởi vì lúc này, hắn đã hiểu ra.

Hắn đã xem nhẹ Cố Ninh.

Cô có thể biến một chiếc xe thành pháp khí trong thời gian ngắn như vậy, thậm chí còn dùng nó để di chuyển nhanh hơn cả vận tốc ánh sáng.

Hắn vốn là thuật sĩ cấp chín, nhưng trước cô, hắn lại cảm thấy mình chẳng khác gì một kẻ yếu ớt.

Khoảng cách giữa cấp chín và cấp mười...

Lại lớn đến mức này sao?

Hắn không cam tâm!

Nhưng ngay lúc này—

Các tình yêu ơi, mình có lên bộ nam chủ mới, truyện nằm trong top Qidian Trung Quốc. Mong các tình yêu ủng hộ thể loại mới nha ^^

"Nam Tường! Ngươi đang làm cái gì vậy!"

Một tiếng quát giận dữ vang lên.

Từ phía xa, một chiếc xe quân trang màu đen lao vút tới.

Tiếu Thiên từ trên xe bước xuống, chỉ trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt Nam Tường, nắm chặt cổ áo hắn, ánh mắt đầy lửa giận.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com