Người đàn ông vừa dứt lời, lập tức ra hiệu cho toàn bộ thuật sĩ đồng loạt tấn công.
Nhưng Cố Ninh không hề động đậy, thậm chí không thèm liếc nhìn bọn họ.
Nguyệt Yên vẫn ngồi yên trên ghế phụ, ánh mắt lạnh lùng quan sát đám thuật sĩ lao về phía họ như những con thiêu thân lao vào lửa.
Chỉ trong nháy mắt, khi bọn chúng còn chưa kịp tiếp cận chiếc xe, vô số dây leo đỏ rực như m.á.u đã lao ra, quấn chặt lấy eo từng người một, nhấc bổng tất cả lên giữa không trung.
"Chủ nhân, ngài muốn xử lý bọn họ thế nào?"
Nguyệt Yên khẽ nhếch môi, điều khiển dây leo siết chặt, giọng nói tràn đầy ý cười khiêu khích.
"Muốn chơi thế nào thì chơi, tùy cô."
Cố Ninh thản nhiên nhún vai, như thể tất cả những kẻ vừa rồi đều không đáng để cô bận tâm.
Thực ra, không nên trách bọn họ.
Nên trách kẻ đứng sau giật dây thì đúng hơn.
Nghĩ đến đây, trong mắt Cố Ninh chợt lóe lên một tia tàn nhẫn.
Cô đưa tay lấy ra bút Thiên Vận, nhanh chóng vẽ một trận pháp phức tạp bằng ánh bạc giữa không trung.
"Đi, mang hắn đến đây cho ta."
Lời vừa dứt, hình vẽ bạc chợt biến mất.
Khoảng mười giây sau—
"Rầm!"
Từ trên trời, một bóng đen bất ngờ lao thẳng xuống mặt đường với tốc độ khủng khiếp, tạo ra một hố sâu ngay giữa phố.
Cố Ninh lười biếng nâng tay vẫy nhẹ.
Sợi chỉ bạc quấn quanh người bóng đen lập tức siết chặt, kéo hắn từ từ bay lên khỏi hố sâu.
"Chiến thần Nam Tường!?"
Người đàn ông dẫn đầu đám thuật sĩ trợn tròn mắt, cả người cứng đờ khi nhận ra gương mặt quen thuộc của người vừa bị kéo xuống.
Nam Tường?
Chiến thần Nam Tường?!
Sao hắn lại xuất hiện ở đây?
Cùng lúc đó, Nam Tường cũng nhìn về phía Cố Ninh đang ngồi trên chiếc siêu xe đỏ rực.